Bóng đêm dần bao phủ, ánh trăng nhàn nhạt soi xuống, đem bóng của mái hiên ven đường kéo thật dài.
Trên đường đi lạnh lẽo, một cái bóng nhỏ gầy đang đẩy xe lăn.
"Ca, sao ca lại muốn tới Lạc vương phủ? Không còn nhiều thời gian, chúng ta nên về nhà thu xếp một chút." Bước chân Lạc Lạc đi thật chậm, có thể thấy được nàng không tình nguyện đi về phía trước.
Thượng Quan Lăng Phi ngoái đầu nhìn nàng, trong mắt thương yêu, xen lẫn sầu lo.
"Lạc Lạc, trước khi rời đi ta muốn ghé thăm Lạc vương gia."
"Tại sao lại muốn đi thăm hắn?" Lạc Lạc bĩu môi.
"Hắn nói thế nào cũng là muội phu của ta không phải sao? Ta đây thân làm đại ca giao phó cho muội phu cũng là đương nhiên."
"Nhưng... Ta không muốn đi." Giọng nói Lạc Lạc có chút buồn buồn.
Trong lúc nói, bọn họ đã đi tới trước của Lạc vương phủ.
Cửa chính kẽo kẹt một tiếng mở ra, chạm mặt một bóng dáng thon dài đang đi ra, kèm theo giọng nói của Thương Nguyệt Vô Triệt ——
"Vương phi yêu quý, nàng rốt cuộc cũng trở lại, ta đang chuẩn bị đến Thượng Quan phủ đón nàng đấy."
Nói xong, hắn cũng đã đi tới trước mặt nàng, rất tự nhiên cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, khóe môi có ý cười dào dạt.
Tiện đà, hắn chuyển con mắt hướng Thượng Quan Lăng Phi: "Làm phiền Thượng Quan công tử đưa vương phi nhà ta trở lại."
Trong giọng nói khách sáo có xa cách.
"Ta không phải đưa Lạc Lạc trở về Lạc vương phủ, ta là có chuyện muốn nói với ngài."
"Hả?"
Thương Nguyệt Vô Triệt nhẹ nhàng nhíu mày, lúc nhìn tới ánh mắt nghiêm túc của Thượng Quan Lăng Phi, hắn trầm ngâm một lát.
Sau đó, hắn lại nhìn Lạc Lạc, thấy nàng vẫn là vẻ mặt không quá quan tâm cũng không quá vui mừng, tiếu văn* dần thu lại.(*nếp nhăn trên mặt khi cười)
"Xin mời vào bên trong ngồi."
*
Trên hành lang, Thượng Quan Lăng Phi đột nhiên ngừng lại.
"Lạc muội muội, muội hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, trước đi tắm, ta có việc muốn nói với Lạc vương gia"
Lần này, trong giọng nói của hắn tỏ ra là người huynh trưởng uy nghiêm.
Lạc Lạc sửng sốt một chút, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là cự tuyệt.
Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng thế nhưng không có cách nào tùy hứng nữa.
"Ca ca......" Nàng cố gắng thuyết phục hắn để cho nàng ở lại.
"Nghe lời." Thượng Quan Lăng Phi ngắt lời nàng.
Thấy Lạc Lạc hình như rất lệ thuộc vào Thượng Quan Lăng Phi, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ cảm thấy trong lòng có chút không vui.
Hắn mấp máy môi, dùng nụ cười che giấu đáy lòng không thoải mái.
Đưa tay vuốt mũi nàng một cái, hắn trêu chọc nàng: "Yên tâm, ta cam đoan với nàng lần này sẽ không động thủ với ca ca của nàng."
"Ta không tin ngươi." Lạc Lạc một câu nói rất không khách khí.
Đôi mắt hắn rụt một cái, nụ cười càng sâu hơn, ánh mắt có thâm ý chăm chú nhìn nàng, giọng nói âm nhu mà khàn khàn: "Nàng nên học cách tín nhiệm trượng phu của mình."
Lạc Lạc còn muốn nói, lại bị Thượng Quan
Lăng Phi ngăn cản ——
"Lạc Vương Gia, xin mời."
Nói xong, hắn hạ quyết tâm không nhìn Lạc Lạc nữa, tự mình trượt xe lăn đi về phía trước.
Thương Nguyệt Vô Triệt vuốt vuốt đầu Lạc Lạc, che dấu nơi sâu thẳm trong ánh mắt hắn có nhàn nhạt ôn nhu.
"Ngoan, tin tưởng ta một lần."
Thuận thế, hắn hô một tiếng: "Người tới, mang Lạc vương phi về nghỉ."
Lập tức có một tỳ nữ ứng tiếng đáp lại: "Vâng."
......
Trong thư phòng, an tĩnh đến quỷ dị.
Qua một lúc lâu, Thương Nguyệt Vô Triệt đặt tách trà trong tay xuống, tự nhiên hướng nhìn Thượng Quan Lăng Phi.
"Không phải tới tìm ta có chuyện sao? Thế nào, còn chưa nghĩ kỹ nên nói cái gì?"
Thượng Quan Lăng Phi cũng đặt tách trà trong tay xuống, con ngươi vẫn hạ thấp không nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt.
Trầm mặc một hồi sau, hắn cất tiếng: "Ta hiện tại muốn rời đi mười năm, ngài phải chăm sóc Lạc Lạc thật tốt, tốt nhất là sủng nàng lên tận trời, mười năm sau, ta thành tài trở về sẽ đi theo ngài."
Nghe vậy, Thương Nguyệt Vô Triệt có chút kinh ngạc, nhưng hắn không biểu hiện ra.
"Ngươi nói mười năm sau ngươi sẽ về phe ta?"
Ý tứ của hắn rất rõ ràng bất quá, chính là muốn Thượng Quan Lăng Phi sau mười năm phải cam kết cả đời.
"Không sai, điều kiện tiên quyết là ngài phải yêu thương Lạc Lạc cho tốt, nếu không, ta không ngại phản bội."
Hắn ngước mắt nhìn về phía Thương Nguyệt Vô Triệt, ánh mắt băng lãnh như kiếm, chứa đầy nghiêm nghị.
Đối với ánh mắt cảnh cáo của Thượng Quan Lăng Phi, Thương Nguyệt Vô Triệt khinh đạm mà cười.
"Phản bội? Lời này nếu như truyền đi, Đại Cữu Tử* sẽ rất phiền phức, ha ha... Lạc Lạc là vương phi tương lai của ta, ta tự nhiên sẽ yêu thương nàng." (*anh vợ)
"Được, giao dịch giữa chúng ta... Kích chưởng vi minh*." Thượng Quan Lăng Phi giơ tay lên. (*đập tay mà thề)
Thương Nguyệt Vô Triệt phe phẩy Chiết Phiến đi tới, nhẹ nhàng đè xuống tay Thượng Quan Lăng Phi, chỉ cười không nói.