Cảm giác ánh mắt của nàng truyền tới mỉm cười, hắn quay mặt về phía bên kia.
Lạc Lạc nhíu mày: “Thì ra không phải là ngươi đang nói chuyện à.”
Nàng bộ dạng giống như mình nghe lầm lại lui đầu về, coi như chưa có gì xảy ra tiếp tục thổi tiếp.
Lần này, nàng thổi bài “Lưu lạc ca”---------
Người lưu lạc bên ngoài đang nhớ người, mẹ thân yêu, bước chân lưu lạc đi đến chân trời, không có một mái nhà………
Khúc điệu trở nên bi thương nặng nề, thanh âm rung động đến tâm can quanh quẩn bên trong rừng cây, lá rụng tựa hồ cũng chậm lại.
Theo bài hát đạt tới **, bước chân của hắn dần dần chậm lại.
Cuối cùng, lúc nàng thổi xong bài hát, hắn lại dừng bước.
Lạc Lạc đắm chìm trong thương cảm, không hề phát hiện sự khác thường của hắn.
Nàng buông ngón tay ra, mặc cho chiếc lá trong tay theo gió bay đi, nhìn không rõ trong rừng cây phía trước đường đi đang quay xung quanh, không biết sẽ rơi về phương nào.
“Ngươi…….nhớ nhà sao?” Giọng nói hắn dịu đi, cảm xúc mơ hồ xen lẫn cái gì đó không biết tên.
Nghe được hắn nói, Lạc Lạc mới lấy lại tinh thần.
Nàng “Người nhỏ quỷ lớn” thâm trầm thở dài một hơi: “Phải, ta nhớ nhà, thật sự rất nhớ nhà.”
Chỉ là nhà mà nàng nhớ, hắn mãi mãi cũng sẽ không biết ở đâu, cũng sẽ không hiểu được tâm tình của nàng.
“Người bị người bắt đi bao lâu rồi?” Hắn tiếp đó lại hỏi.
Lạc Lạc nghiêng đầu nghĩ một chút.
Bị người ta bắt đi bao lâu nàng cũng không biết, sau khi nàng tỉnh lại thì đã bị giam ở đây.
“Ta không nhớ rõ.” Nàng thành thật trả lời, nàng là đứa bé mà, làm sao nhớ được nhiều như thế.
Hắn trầm mặc xuống không nói thêm gì nữa, lại lần nữa bước chân tiếp tục đi.
Đi hồi lâu, đường núi càng ngày càng gập ghềnh, nhưng bước chân của hắn lại thủy chung đạp