Xuyên qua rừng núi, lại từng bước đến gần vùng ngoại ô nhà có người.
Hắn nghiêng đầu nhắn nhủ một câu với nàng: “Nắm chặt, nhớ kỹ không được phép kêu, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống.”
Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên nhảy lên, tốc độ bay nhanh mà xẹt qua nóc nhà của một gian phòng.
Gió mát của sáng sớm bổ nhào qua gò má, nàng ôm chặt cổ của hắn, vùi mặt ở sau lưng hắn ngăn trở gió lạnh.
Hơi thở ấm áp từ lưng hắn rắn chắc có lực truyền về phía nàng, có loại cảm động an toàn.
Hấp thụ thật sâu ấm áp trên người hắn, nàng nhẹ nhàng dán chặt sau lưng hắn.
“Ngân diện ca ca, nếu về sau chúng ta có cơ hội gặp lại, huynh cứ kêu Lạc Lạc ta, nếu có một ngày huynh cần Lạc Lạc giúp đỡ, Lạc Lạc nhất định sẽ giúp huynh đến cùng!”
Không biết hình dung thế nào cảm giác lúc này, nàng chỉ biết chính mình giờ phút này là cảm tạ hắn.
Dựa vào hắn, giống như thế giới này không còn cô đơn lạnh lẽo như vậy nữa.
Hồi lâu, lúc nàng cho là hắn sẽ không cho nàng bất cứ câu trả lời nào, nhưng hắn đột nhiên là nghiêng đầu nói chuyện: “Rất tốt, nhớ kỹ những gì ngươi đã nói.”
Thanh âm của hắn nhàn nhạt, có chút đương nhiên.
Lạc Lạc trợn tròn ánh mắt như nước long lanh, dõi theo cái ót của hắn mà nhìn.
Thật là, lúc mà nàng đang cảm động như vậy, hắn nói chuyện thật đúng là phá hư không khí!
Không bao lâu, hắn tung người rơi vào một cái hẻm nhỏ không có ai.
Thả nàng xuống, để cho nàng dựa vào vách tường để đứng vững, sau đó hắn nhìn đầu hẻm trước mặt nói: “Phía trước quẹo trái chính là nhà ngươi, ngươi chỉ cần đứng trước đầu hẻm kêu cứu mạng, sẽ có người gác cửa ra đón ngươi về.”
Nói xong, hắn không đợi nàng nói chuyện liền xoay người bay vọt đi.
“Này này………” Lạc Lạc nhìn về phía bóng dáng biến mất của hắn, chỉ kịp kêu lên hai tiếng, sau đó liền mất đi tung tích của hắn.
Có chút phiền muộn mà nhìn bầu trời vắng vẻ kia, nàng nhục chí rủ xuống bã vai.
Lắc lắc cái