Đi vào U cư, phía xa nhìn thấy Thượng Quan Lăng Phi đang trong lương đình đùa nghịch quân cờ.
Ánh tà dương của sáng sớm xuyên qua trong đình, chiếu vào trên gò má hắn, giống như mạ một tầng sức sống, khiến hắn thoạt nhìn không có yếu ớt như vậy.
Nhìn bóng dáng của hắn, lỗ mũi hình như còn có thể ngửi được mùi vị của thức ăn ngon vừa rồi, Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy hắn trở nên thân thiết.
“Lạc muội muội, còn không qua đây.” Hắn không quay đầu lại, nhưng biết nàng đến.
Lạc Lạc mặt mày cười cong cong mà đi tới: “Ca ca nghe hay thật nha, có phải luyện võ công tốt thì có thể………Nghe âm thanh biết vị trí đoán người?”
Khi hắn ngồi xuống đối diện, ánh mắt của nàng cũng là tò mò cùng nóng lòng muốn thử.
Hắn ngước mắt nhìn nàng: “Muội thích võ công?”
Lạc Lạc nặng nề mà gật đầu vô cùng cảm thấy hứng thủ mà hỏi: “Huynh muốn dạy muội sao?”
Tay cầm quân cờ của Thượng Quan Lăng Phi dừng lại, công phu thoáng dừng lại một chút, mới lại đem cờ trắng đặt tại một ô trên bàn cờ.
“Cạch” vang lên trong trẻo, hình như sức lực đặt quân cờ có hơi nặng.
Hắn mím môi trắng có chút bệnh, hồi lâu chưa từng nói chuyện, chỉ là càng không ngừng hí hoáy quân cờ.
Lạc Lạc quan sát hắn một chút, nhìn đến chân mày hắn mơ hồ rối rắm, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Lúc mà nàng cho là hắn sẽ không tiếp tục đề tài võ công nữa, hắn lại ngước mắt, thẳng tắp nhìn nàng.
“Trong nhà không có bất kỳ ai biết ta có võ công.”
Hả? Vậy là ai dạy võ công cho hắn?
Lạc Lạc mở to hai mắt theo dõi con ngươi đen của hắn.
Giống như biết nghi vấn của nàng, hắn có chút kiêu ngạo mà nhếch môi: “Huynh lén lút lấy bí kiếp võ công của cha huynh tự học.”
“Oa! Huynh……….Lợi hại như vậy? Vô sư tự thông (Không thầy tự biết)?!” Lạc Lạc bắt đầu bội phục hắn rồi.
Chẳng lẽ hắn chính là cái gì mà………Kỳ tài luyện võ?”
Thuận theo, nụ cười của hắn từ từ che dấu, vẻ mặt có chút nghiêm túc nhìn nàng: “Đây là bí mật của huynh, muội đừng