Trong đình, con cờ đặt xuống bàn cờ, phát ra âm thanh nhẹ “Cạch, cạch, cạch”.
Lạc Lạc vừa suy nghĩ đặt cờ xuống, vừa như nghĩ tới cái gì mà thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái.
“Lạc muội muội, có phải muội có chuyện muốn nói với huynh?”
Nàng nhe răng mà cười rất lấy lòng: “Ca ca tốt, huynh tại sao không đi tham gia cung yến a? Ở đó có lẽ có rất nhiều thức ăn ngon, đẹp mắt, còn chơi vui nữa.”
“Huynh không thích nơi nhiều người.” Đáp án của hắn rất quyết liệt, không có bất kỳ chỗ thương lượng.
“Như vậy à……..” Nàng có chút thất vọng mà đẩy con cờ trong hũ, ánh mắt buồn bã mà nghiêng mắt nhìn hắn, sau đó lại cố làm ra vẻ ủy khuất, mất mát mà rũ xuống.
Nhìn bộ dạng rất thất vọng của nàng, hắn trầm ngâm một chút: “Nếu như muội muốn đi huynh có thể kêu cha đưa muội đi.”
“Cảm ơn ca ca!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc lập tức sáng lên, mặt mày hớn hở có chút khoa trương.
Nhìn phản ứng của nàng, Thượng Quan Lăng Phi có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, hắn hình như lại bị nàng lừa rồi.
………..
Trên con đường nhỏ bằng phẳng, Lạc Lạc đẩy hắn từ từ đi.
Đi tới đi lui, ánh mắt của nàng dừng ở cái gầu xúc, nơi đó phơi một chút bột thuốc nàng nghe không ra mùi vị.
“A? Đó là cái gì?”
Thượng Quan Lăng Phi đưa tay xe một chút bột thuốc trên lòng ngón tay, bình thản nói: “Đây là một loại thuốc tiêu chảy mới huynh căn cứ theo y thuật nghiên cứu ra.”
“Loại sản phẩm mới? Khác với loại thuốc tiêu chảy bình thường sao?” Lạc Lạc tò mò tiến tới ngửi một cái, nhìn chung quanh.
Hắn kéo nàng ra: “Đừng có dựa gần quá, ngộ nhỡ hít vào thì không tốt, loại thuốc tiêu chảy đặc biệt này sau khi uống vào sẽ không lập tức xảy ra tác dụng, sau mười hai canh giờ, công hiệu thuốc phát tác, hơn nữa phát ra gấp bội, vì thế, huynh đặt tên nó là “Ngày kế tiết”.”
“Oa! Chơi