Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Đại Náo Hậu Hoa Viên


trước sau


Một ngày này, Hoàng Thượng tại hậu hoa viên bày tiệc liên hoan, ngoại trừ các ái phi của hoàng thượng, những hoàng tử, công chúa khác đều đến đông đủ.
Nhìn người ở chiếc bàn lớn thật dài kia, có thể thấy được trong hoàng thất đa tử đa tôn a!
Một lúc lâu, mọi người lại nhìn những món ngon tinh xảo trên bàn, không người nào dám vọng động chiếc đũa, bởi vì hoàng thượng còn chưa nâng đũa.
Lại nhìn kỹ, phát hiện trong đó có một cái ghế là trống không.
Hoàng thượng nhìn một chút cái ghế trống, tầm mắt rơi vào trên mặt Thương Nguyệt Vô Triệt ngồi bên cạnh.
"Thập Tam, sao vẫn chưa thấy Lạc Lạc? Rửa tay cần phải rửa lâu thế sao? Tất cả mọi người đều đang đợi nó, con đi xem thử tình hình, kêu nó mau chóng nhập tiệc."
Thương Nguyệt Vô Triệt đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, lại xoay lướt qua.
Hắn hướng về phía những người khác đang ngồi cười làm lành một chút, sau đó chuyển sang hoàng thượng nói: "Phụ hoàng, các ngươi dùng cơm trước đi, con rất nhanh sẽ đem nàng về."
Hoàng thượng chân mày cau lại một chút, đối với Lạc Lạc chậm chạp không về có chút mất hứng, lại cũng chỉ là nhằm vào Lạc Lạc.
Thuận theo, hắn như cũ đối với Thương Nguyệt Vô Triệt vẻ mặt ôn hòa khoát khoát tay: "Được rồi, con đi nhanh về nhanh."
Đợi Thương Nguyệt Vô Triệt rời đi một lúc, Lưu quý phi ngồi gần Hoàng thượng dùng giọng nói bất bình thay nói chuyện ——
"Hoàng thượng, người xem Tiểu vương phi này của Thập Tam vương gia cũng quá không hiểu lễ phép, lại muốn Hoàng thượng đợi nàng."

Hoàng thượng còn chưa kịp nói chuyện, bên kia Hoàng hậu liền tiếp lời: "Lưu quý phi, Thượng Quan Lạc Lạc chỉ là một đứa bé, hơn nữa mới vừa được tuyển thành con dâu hoàng thất, từ trước đến nay chưa từng vào cung, đứa trẻ mười tuổi đâu thì hiểu cái gì, hoàng thượng chính là cửu ngũ chí tôn, tấm lòng đủ để chứa thiên hạ, đám con nít chính là không hiểu chuyện Hoàng thượng như thế nào lại để ở trong lòng đây."
Một phen lời nói thổi phòng hoàng thượng xong, khiến hoàng thượng sắc mặt có chút khởi sắc.
Lưu quý phi cảm thấy bị lấp đề tài, có chút mất hứng, mới định nói lời nịnh bợ tiếp, lại làm cho Thương Nguyệt Lưu Vân bên người nàng âm thầm lôi kéo một ống tay áo.
"Mẫu hậu." Hắn âm thầm ý bảo nàng không nên nói nữa.
Tiếp thu được ám hiệu của nhi tử, Lưu quý phi mấp máy môi đỏ mọng, thiên kiều bá mị mà quăng cho Hoàng hậu một cái liếc mắt, cố ý dùng xinh đẹp đến thị uy trở lại.
Hoàng hậu đem tầm mắt quay hướng bên kia, không đáp lại.
Hoàng thượng không để ý hai người này đấu ngầm, hắn tự tay vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười gật đầu một cái: "Hai nàng đều là thê tử tốt của trẫm, lời của các nàng trẫm đều hiểu, tốt lắm, chúng ta không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt kia, mọi người cùng vui vẻ hòa thuận dùng bữa đi.”
Nói xong, hoàng thượng liền cầm lên chiếc đũa gắp thức ăn trước, những người khác mới lục đục động đũa theo.
. . . . . .
Thương Nguyệt Vô Triệt ở bên ngoài dạo một vòng, thủy chung không tìm được bóng người Lạc Lạc.
Hắn ngăn lại một cung nữ đi ngang qua hỏi thăm: "Có hay không nhìn thấy Thập Tam vương phi?"
Cung nữ có chút nghi hoặc mà nhìn hắn, ngữ điệu cung kính: "Thập Tam vương phi đã đi hậu hoa viên rồi."
Kỳ quái, sao Thập Tam vương gia lại ở bên ngoài tìm Thập Tam vương phi?
Thương Nguyệt Vô Triệt lập tức quay đầu nhìn về hậu hoa viên sải bước chân đi.
Không biết vì sao, trong lòng hắn mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành, tiểu tử kia. . . . . . Rất có thể sẽ gây ra phiền toái cho hắn!
. . . . . .
Thương Nguyệt Vô Triệt đoán không sai một chút nào, Lạc Lạc đang chuẩn bị đại náo hậu hoa viên.
Nàng đứng ở phía sau lối vào vườn hoa, cúi đầu nhìn ba con chuột to béo dưới chân, một con trong đó có một cái chân đang bị sợi dây trói, mà một đầu khác của sợi dây thì nằm trong tay của nàng.
Thấy ánh mắt gian xảo của con chuột

kia nhìn chằm chằm vào một bàn cao lương mỹ vị trước mặt, Lạc Lạc lộ ra một nụ cười khẽ quái đản.
Nàng không biến sắc đến gần phía trước, sau đó ở vị trí rất vừa vặn buông ra sợi dây trong tay, đồng thời kêu lên kinh hãi ——
"A. . . . . . Có con chuột a, con chuột cắn người, muốn chết muốn chết, mau cứu mạng a!"

Tiếng kêu thất thanh chưa dứt, một chỗ khác đã xuất hiện tiếng kêu la càng lớn hơn ——
"A. . . . . . Cứu mạng a, con chuột thật là lớn, người đâu mau tới ——"
"A —— con chuột nhảy lên rồi, a ——"
Các phi tử cũng bị ba con chuột to béo dọa sợ tới mức hoa dung thất sắc, mất đi đoan trang mất đi thanh tao lịch sự, cũng nhảy mũi chân thét lên.
"Hộ giá, hộ giá. . . . . ." Thanh âm chói tai của bọn thái giám cũng ẩn chứa sự hoảng hốt.
“Ầm ầm……..”
Cái ghế bị đụng ngã lăn, món ăn trên bàn bị thị vệ vung đao tan tác, mà mảnh vụn đồ ăn thì rơi xuống đầy đất.
Thương Nguyệt Lưu Vân mắt lạnh nhìn hết thảy một màn này, cũng chỉ là che chở Lưu quý phi đứng ở một bên an toàn, không có bất kỳ ý xuất thủ.
Ánh mắt của hắn rất nhanh liền khóa lại ở bên kia Lạc Lạc đang giơ chân, đáy mắt xẹt qua cười lạnh.
Thật là biết làm trò trẻ con! Bất quá. . . . . . Đùa giỡn vẫn đúng là như một tuồng kịch!
Khi Thương Nguyệt Vô Triệt tại thời điểm chạy vào, thấy trước mắt một màn lung tung lộn xộn này, vẻ mặt luôn luôn vân đạm khinh phong trong nháy mắt sụp đổ.
Tên tiểu tử này. . . . . . Quả nhiên tìm phiền toái đến cho hắn rồi!
Trong chớp mắt, ánh mắt của hắn chính xác không có lầm khóa lại trên người tên tiểu nhân còn đang diễn trò kinh khủng.
Nhìn nàng nhảy. . . . .Thật đúng là hăng say!
Khóe miệng của hắn không nhịn được giật giật một chút, sắc mặt biến hóa trong nháy mắt, liền khôi phục trấn định.

Thuận theo, hắn hướng về phía Thương Nguyệt Lưu Vân, đối phương đang châm chọc nhìn tới đây, hơn nữa hàm chứa một tia hả hê, còn có…….Quỷ kế bỏ đá xuống giếng.
Thương Nguyệt Vô Triệt khẽ mím môi, không biến sắc đi tới sau lưng Lạc Lạc, xách nàng qua một bên.
"Tiểu Oa Nhi, nàng đứng bên này liền an toàn."
Hắn duy trì tư thế của người bảo hộ, một dạng giống như cái gì cũng không biết.
Lạc Lạc bị hắn mang tới bên cạnh, cách xa vòng chiến, không thể làm gì khác hơn là dừng lại không tiếp tục gây sóng gió.
Rốt cuộc, thị vệ đem ba con chuột to béo bắt được, tình cảnh khôi phục kiểm soát.
Hoàng thượng ngồi qua một bên, long nhan tức giận nhìn chằm chằm ba con chuột trong lồng tre.
"Con súc sinh chết tiệt, lại dám càn rỡ! Người đâu, đem ba con chuột này chặt thành trăm mãnh cho trẫm, còn nữa, đem người phụ trách hậu hoa viên dẫn tới, trẫm muốn đích thân hỏi tội!"
Thương Nguyệt Lưu Vân lại vào lúc này đứng ra!
"Phụ hoàng, theo ý kiến của nhi thần, ba con chuột này xuất hiện cùng người làm vườn không có quan hệ trực tiếp."
"Ừ? Vậy liên quan đến ai? Rốt cuộc là ai dám lớn mật ở trước mặt trẫm càn rỡ như thế?"
Hoàng thượng hiển nhiên nổi giận rồi, lúc nói chuyện lỗ mũi phun khí rồi phun khí, râu ria cũng dựng lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện