Sau khi Thương Nguyệt Lưu Vân nói xong, không khí của hiện trường có chút trở nên quỷ dị.
Mọi người nhìn thoáng qua lẫn nhau sau, không khỏi rối rít đưa mắt liếc về phía Lạc Lạc bên kia, bởi vì nàng tới đúng lúc xuất hiện lũ chuột to, cho nên hắn nghi ngờ nhiều nhất.
Thấy đến ánh mắt của mọi người tập trung ở chỗ đó, Thương Nguyệt Lưu Vân ánh mắt không để lại dấu vết quét về phía Thương Nguyệt Vô Triệt, nhưng không có thấy hắn có động tĩnh gì.
Muốn lấy tịnh chế động.........Không dễ dàng như vậy.
Hắn khóe môi mơ hồ nâng lên nụ cười lạnh lẽo, tiến lên đối diện với hoàng thượng thở dài, có điều ngụ ý liếc Lạc Lạc một cái.
"Mà nói về kẻ gây rắc rối……..Phụ hoàng xin hãy xem ba con chuột này, trên chân chúng đều cột sợi dây, nói rõ ba con chuột này là có người cố ý động tay chân."
Hoàng thượng vừa nghe, ánh mắt sắc bén chuyển sang Lạc Lạc, sau đó dừng lại trên người Thương Nguyệt Vô Triệt.
"Thập Tam, ngươi mau giải thích rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ngươi nói đi tìm Lạc Lạc, thế nào ngược lại là nó cùng con chuột xuất hiện?"
Thương Nguyệt Vô Triệt mấp máy môi, vừa định nói chuyện, nhưng Lạc Lạc lại vượt lên trước một bước.
Nàng đi lên trước mấy bước đi tới trước mặt hoàng thượng, âm thầm liếc Thương Nguyệt Lưu Vân một cái, đáy mắt xẹt qua một tia sáng xảo quyệt.
"Hoàng thượng, mặc dù ta là người phát hiện lũ chuột trước nhất, nhưng điều này cũng không thể nói rõ ta chính là người đem chúng tới hậu hoa viên a, lũ chuột trên chân trói sợi dây chuyện này mọi người có thể làm được, nếu quả thật muốn truy cứu ai là kẻ gây rối, thì người chất vấn cũng là kẻ gây rối."
Nói xong lời cuối cùng, nàng ngữ điệu mang chút ngụ ý.
"Chuyện này..." Hoàng thượng nhất thời có chút cứng họng.
Không có chứng cớ, xác thực không thể chỉ bằng vào trùng hợp liền định tội.
Thấy Hoàng thượng trên mặt xuất hiện vẻ mặt khó xử, Lạc Lạc không ngừng cố gắng thẳng thắn vô tư nhìn mọi người xung quanh.
"Các vị, ta là người đầu tiên bị lũ chuột hù dọa a, ta không phải kẻ gây chuyện! Các ngươi nhìn, chân của ta mới vừa rồi còn bị con chuột cắn đang chảy máu a, ta là người bị hại."
Lạc Lạc vừa đáng thương cố ép nước mắt, vừa cầm ống quần kéo lên, lộ ra một vết thương, đang thấm máu.
Thấy vết thương của nàng, lại nhìn một chút đôi mắt xinh đẹp đáng thương, phần lớn mọi người đều mềm lòng, đồng tình, chất vấn trong lòng cũng bị bỏ đi.
Hoàng hậu không để lại dấu vết liếc mẹ con Thương Nguyệt Lưu Vân một cái, thuận theo mà biệu hiện khuôn mặt từ ái, đầu tiên bày tỏ ân cần mà đi đến bên người Lạc Lạc ——
"Ai nha, thật sự bị cắn, nếu như chẳng may có độc, hoàng thượng, nên mau mời thái y xem một chút, người gây ra tai họa trước hết gác lại một chút đi, mạng người quan trọng a."
Những người khác vừa nhìn hoàng hậu tỏ thái độ, cũng rối rít biểu lộ quan tâm.
Hiện trường đột nhiên chuyển biến sang khung cảnh ấm áp, không khí căng thẳng khi nãy cũng biến mất.
Chỉ có đám người Thương Nguyệt Lưu Vân vẻ mặt lãnh chìm đứng ở một bên nhìn biến chuyển trước mắt.
Thương Nguyệt Vô Triệt nhàn nhạt thu liễm con ngươi, đáy mắt có nghi hoặc, hơn nữa còn có trầm tư.
Chỉ là trong nháy mắt trầm mặc, hắn liền lập tức đổi mặt nạ, lo lắng chạy đến bên người Lạc Lạc ôm nàng lên.
"Cám ơn các vị đã quan tâm, ta lập tức mang Lạc Lạc đi cho thái y chẩn đoán bệnh."
Ngay sau đó, hắn chuyển sang hoàng thượng xin phép: "Phụ hoàng, nhi thần cáo lui trước."
"Được được, nhanh đi nhanh đi, kêu thái y hảo hảo chẩn đoán bệnh." Hoàng thượng thúc giục.
Một cuộc nháo kịch, theo hai người bọn họ rời khỏi mà chấm hết.
. . . . . .
Lạc vương phủ, Lạc Lạc trên chân quấn băng gạc, thái y đang dọn dẹp bình thuốc.
Thương Nguyệt Vô Triệt đến gần, đáy mắt có ẩn sâu quan tâm.
"Thái y, Lạc Lạc vết thương như thế nào? Có bị nhiễm bệnh hay không?"
Thái y đem một chai thuốc