Ngay lúc nàng thất thần, đuôi mắt chợt nhìn thấy tia sáng màu bạc.
Lạc Lạc con ngươi nhanh chóng lóe lên, im lặng dõi theo.
Oa! Chỉ có góc độ của nàng thấy được người đứng bên kia khúc quanh không phải là Ngân Diện sao?!
Ngân Diện đứng ở cua quẹo, dưới ánh trăng, tròng mắt đen của hắn yên lặng nhìn nàng bước tới.
Lạc Lạc dừng lại bước chân, đối với hắn nở nụ cười nghịch ngợm, âm thầm hướng hắn nháy mắt.
Thấy nàng nháy mắt, Ngân Diện mơ hồ nâng lên môi mỏng.
Nàng nói với hắn trước thoát khỏi người đi theo nàng.
Ăn ý không tiếng động ở giữa hai người truyền lại, Lạc Lạc đối với sự hiểu ngầm này cảm thấy cực kỳ cao hứng.
Thiếu Ngân thấy nàng dừng lại không đi, có chút buồn bực thúc giục nàng: "Tiểu vương phi, thế nào không đi? Đêm xuống, Thập Tam gia phải đợi sẽ nóng nảy."
Lạc Lạc ngước cổ lên nhìn hắn, con ngươi giảo hoạt chuyển động, chuyển một cái nhìn về phía sau lưng Thiếu Ngân, nàng lên tiếng kinh hô ——
"Thương Nguyệt Lưu Vân, tại sao ngươi lại đi theo chúng ta?"
Thiếu Ngân thân thể cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn thử.
Thừa dịp Thiếu Ngân xoay người trong nháy mắt, Ngân Diện vèo một cái ngay tại khúc quanh lắc mình đi tới trước mặt Lạc Lạc ôm nàng lên, mủi chân điểm nhẹ một chút, bóng dáng của hai người cứ như vậy thần không biết quỷ không hay tại chỗ đó biến mất không dấu vết.
"Tiểu vương phi, Thập Nhị vương gia ở nơi nào. . . . . ." Thiếu Ngân quay đầu lại, nhưng không có bóng người Lạc Lạc, hắn hoàn toàn khẩn trương. Không xong rồi!
"Tiểu vương phi, tiểu vương phi. . . . . ."
Thiếu Ngân gấp đến độ xoay vòng, khắp nơi tìm kiếm Lạc Lạc, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"Xong rồi xong rồi, Tiểu vương phi sẽ không phải là gặp cái gì bất trắc a? Chẳng lẽ Cảnh vương gia công phu đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần sao? Tiểu vương phi. . . . . ."
Lạc Lạc vòng tay lên cổ Ngân Diện an toàn mà ở trong ngực hắn, bọn họ ẩn thân ở trên mái hiên.
Nhìn Thiếu Ngân hốt hoảng khẩn cấp càng chạy thì càng xa, trong miệng còn không ngừng niệm niệm lời tự trách cứ, Lạc Lạc ha ha đắc ý cười trộm.
Nếu không phải là Ngân Diện ôm nàng, đoán chừng nàng sẽ đã từ trên nóc nhà té xuống rồi.
Thấy nàng gian ác mà cười trên nỗi đau của người khác, Ngân Diện đáy mắt đen lóe ra sự dung túng bất đắc dĩ: "Lạc Lạc, nàng rất ghét cận vệ của Thập Tam vương gia sao?"
Lạc Lạc bĩu môi, dùng gương mặt cọ xát ổ vai hắn, làm nũng mà nói: "Trừ Ngân Diện ca ca, người nam nhân nào Lạc Lạc cũng đều không muốn thân cận. Hơn nữa. . . . . . Ai bảo hắn là người của tên Thương Nguyệt Vô Triệt kia chứ, hừ!"
Lời nói mềm mại tê dại rót vào trong lòng, khóe môi Ngân Diện mơ hồ tràn ra nụ cười đẹp như một đóa hoa hết sức tuấn mỹ, đối với những lời nói phía sau của nàng lựa chọn xem thường.
Ngay sau đó hắn lại nghĩ tới cái gì nheo lại mi tâm, có chút rầu rĩ hỏi: "Thế còn Thượng Quan Lăng Phi?"
Lạc Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong mắt tỏa ra tia sáng tinh ranh, nàng cười xấu xa kê sát vào mặt hắn.
"Ngân Diện ca ca, huynh đang ghen sao?"
Ngân diện bị nàng kề sát ánh mắt cả người không được tự nhiên, hắn liền dời mắt đi chỗ khác, cánh tay ôm chặt nàng liền thi triển ra khinh công phóng đi, đối với vấn đề của nàng không muốn đáp lại.
Cho dù hắn không nói lời nào, nhưng Lạc Lạc cũng rất vui vẻ phát hiện một bên mặt không bị mặt nạ che kín của hắn hình như phiếm đỏ.
"Ha ha ha. . . . . . Ngân diện ca ca yên tâm đi, huynh muội là huynh muội, người yêu là người yêu a, Ngân Diện ca ca chính là người yêu của Lạc Lạc."
Nói xong, Lạc Lạc cười hì hì hôn gò má của hắn một cái.
Đang dùng khinh công bay đi thế nhưng vì nụ hôn của nàng hắn suýt nữa rối loạn