Ngân Diện ôm Lạc Lạc đi thẳng, hành lang gấp khúc quanh co khiến Lạc Lạc có chút váng đầu mỗi khi chuyển hướng.
"Ngân Diện ca ca, chúng ta đang đi đâu?"
Lạc Lạc tò mò nhìn hai bên bức tường phong kín hành lang, trên tường treo lồng đèn cách không xa nhau, có thông đạo mờ mờ, cảm giác rất thần bí.
"Dẫn nàng đến một nơi nàng sẽ rất thích." Hắn dùng giọng điệu huyền bí trả lời.
Lời của hắn làm dâng lên càng thêm mãnh liệt lòng hiếu kỳ của Lạc Lạc.
"Chỗ ta thích? Có phải hay không sẽ chơi rất vui?"
Nàng không kịp chờ đợi hỏi tới.
"Chờ chút nữa sẽ biết." Hắn cố tình không hiểu ý nàng mà phá hủy phong cảnh nói.
Lạc Lạc cong môi, rất nhanh lại khôi phục tươi cười.
"Thì ra Ngân Diện ca ca là muốn cho ta ngạc nhiên." Nàng vui vẻ kết luận.
Không lâu lắm, họ liền tới một căn phòng rộng rãi.
Tại thời điểm Lạc Lạc nhìn thấy một vài bức đồ họa huyệt đạo thân thể con người, nàng ngạc nhiên từ trong ngực của hắn nhảy xuống chạy tới, trên dưới trái phải nhìn nhìn.
"Oa! Nhiều bức họa như vậy.........Chẳng lẽ đây chính là bí kíp võ công trong truyền thuyết?"
Ngân Diện đi tới bên người nàng lôi kéo tay nàng đi tới trước một bức vẽ, chỉ: "Bắt đầu nhìn từ bức họa này theo thứ tự là được, xem không hiểu có thể hỏi ta. Ngươi học võ công, cộng thêm sự thông minh tài trí của ngươi nữa, về sau muốn đối phó với bọn sát thủ kia thì dư sức, nhưng nếu muốn đối phó với loại cao thủ như Thương Nguyệt Lưu Vân thì còn phải cực khổ nhiều."
"Võ công không lại hắn ta liền dùng trí nha, ha ha..."
Lạc Lạc rất lạc quan trả lời một câu, sau đó chăm chú nhìn những bức họa trên tường kia, bị ý niệm muốn học võ công chiếm hết tâm trí.
Học xong võ công, nàng cũng không cần đi tới đâu cũng có người quản chế, quan trọng hơn là khiến cho lúc nhìn thấy ám khí sẽ không còn kinh ngạc!
Thấy nàng giống như rất nghiêm túc tập trung xem họa, Ngân Diện liền không nói chuyện nữa, chỉ đứng ở một bên bồi nàng.
Không biết thời gian qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Tiếu Thiên——
"Môn chủ, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo."
Nghe giọng nói của hắn hình như có chút gấp, Ngân Diện mi tâm thoáng nheo một cái, lực chú ý vẫn như cũ tập trung trên người Lạc Lạc.
Được hắn coi trọng như vậy, ánh mắt đen sáng quắc khiến trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn chuyên chú, làm nàng có chút kinh ngạc.
Thuận thế, nàng cười hì hì đẩy hắn một cái: "Tự ta nhìn hiểu a..........huynh nhanh xử lý đại sự đi thôi."
Ngân Diện cân nhắc một chút, mới giao phó nói: "Bọn ta một chút sẽ lập tức trở lại."
"Được, ta chờ huynh." Lạc Lạc phất tay một cái, cười nhìn hắn rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn to lớn, Lạc Lạc có chút buồn bực cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé bằng phẳng của bản thân.
"Ai... Bao giờ ta mới lớn lên a, cái thân thể này... Ngân Diện ca ca làm sao có thể đối với ta có hứng thú, làm sao tiến tới điên cuồng yêu ta chứ."
Nàng buồn buồn lẩm bẩm.
...........
Một chỗ khác trong phòng, Ngân Diện thần thái âm lãnh đứng ở sau tấm bình phong.
"Tiếu Thiên, ngươi nói triều đình đang phong sát Băng Môn là có ý gì?"
Dạ Tiếu Thiên có chút trầm trọng giải thích——
"Môn chủ, qua điều tra của thuộc hạ, phong sát Băng Môn là do Thập Nhị vương gia hướng hoàng thượng hạ ý chỉ, sau cái chết của Mục Ngự sử..........Thập Nhị vương gia vẫn cắn chặt không buông, mục đích đúng là muốn mượn tay diệt trừ Băng Môn, hơn nữa lần trước môn chủ ám sát Thập Nhị vương gia.........Cho nên thân phận của chúng ta mới bị phát giác, mặc dù chúng ta ở ngoài là bọn sát thủ lấy của người giàu trừ họa cho bá tánh, vốn là giang hồ cùng triều đình luôn luôn không xâm phạm nhau, Hoàng thượng bình thường sẽ không đối với chuyện giang hồ hỏi tới, nhưng là Thập Nhị vương gia đối với sự tồn tại của Băng Môn rất kiên kỵ, lần này trắng trợn hơn là tuyên cáo cái chết của Mục