Đúng như lời Tuấn Kiên nói, sáng hôm sau hắn dậy thiệt sớm lôi Ninh Hi dậy cùng, sắm cho nó một bồ đồ giẻ rách, cũ kĩ đúng chất người bán vé số rồi dặn nó: Bây giờ con hãy đi ra đường và bán hết đống vé này, ít nhất cũng phải được một nữa, và tối nhớ quay về nhà trước 7 giờ.
Mặc kệ lời can ngăn của Ngọc Anh, Tuấn Kiên vẫn một mực cho Ninh Hi đi bán vé số, nhưng nào yên tâm, Ninh Hi mới đi bộ đến hết con đường nhà ra khu trung tâm một ít mà đã thấy mệt. Nhà của Tuấn Kiên phải đi vào một con đường dài mà cụ thể hơn cả khu đất đó đều là của hắn, Ninh Hi mới đi khỏi khu đất nhà hắn mà đã thấy mệt, thì sao mà tiếp tục. Mặc dù Ngọc Anh cũng thấy con bé đã thấm mệt nhưng vẫn chưa thể làm gì nhưng đến giữa trưa thấy mồ hôi con bé chảy như nước, ướt đầm đìa lưng áo mà bán thì được ít thế nên cô mới đánh liều mang con bé về nhà mặc kệ lời Tuấn Kiên dặn không được làm vậy.
Lúc đó Ngọc Anh nghĩ là gì có ông bố nào như hắn chứ, đúng là giáo dục kiểu này cũng đúng nhưng người mẹ làm sao có thể đưa mắt nhìn cảnh tượng này.
Thế như rằng tối hôm đó Tuấn Kiên đã giáo huấn Ninh Hi rất nhiều, về việc thất hứa không làm tròn nhiệm vụ và...... Và cũng từ đó cô rút ra một bài học là đừng nên hứa gì trước mặt cha cô, để rồi khi không thực hiện được thì cha cô sẽ giúp nó hoàn thành.
Cũng nhờ thế mà Ninh Hi có một kỉ niệm đáng nhớ trong đời là một lần được thử làm cô bé bán vé số, cũng từ đó cô mới biết kiếm tiền không dễ chút nào, phải cực kì nổ lực để có được ước mơ, nhờ cách giáo dục khôn ngoan của Tuấn Kiên mà mới có Ninh Hi ngày hôm nay, không chảnh choẹ, không xa xỉ và rất nhiều phẩm chất tốt đẹp chỉ nhờ sự giáo dục của người cha đáng kính.
.............
Vậy nên bây giờ Ninh Hi có rất nhiều bài học từ cha mình và cô dám khẳng định nếu cha cô đã quyết định thì buộc cô ít nhất cũng phải hoàn thành được nửa nhiệm vụ còn không thì phải ở đây luôn vì cha cô trước giờ không thích hai lời.
" Khiết Thần thì sao? " Di Tâm như muốn biết cảm xúc của em trai mình. Thằng em trai khốn đốn này liên tục khiến cô cảm thấy khó chịu khi nó suốt ngày đi tin tiểu liên hoa, mà chẳng quan tâm gì cả, chuyện vu oan năm đó đúng là quá đáng như hình phạt dành cho Khiết Thần cũng nên dừng lại rồi, vì Khiết Thần cũng trả cái giá xứng đáng cho việc nó gây ra rồi.
Ninh Hi nhăn nhó, cô lao xuống, nằm lên chiếc giường, lười biếng nói: Còn thế nào nữa, bao nhiêu năm Khiết Thần chỉ muốn trêu đùa em rồi rốt cuộc vẫn biến mất khỏi cuộc đời em. Mà em cũng nghĩ rất nhiều, sau ngần ấy năm, em vẫn không thể thoát ra được, cảm giác khi gặp lại anh ta em vẫn còn xao xuyến như ngày nào, cảm giác như chưa bao giờ bị phản bội, bị vu tội, bị bỏ rơi, mọi