Thượng Hải
Dương Tuấn Kiên đang cùng nói chuyện với các đối tác khách hàng thì bỗng có một ông lớn đứng lên, đó chính là Tống tổng, ông ta nói to giọng:
- Thôi nào, bây giờ ăn uống cũng đã xong, chúng ta cùng đi tiếp tăng hai.
Lúc này, Tuấn Kiên mới đứng lên, tay đút điện thoại vào túi quần, uống hết ly rượu rồi đáp lại Tống tổng:
- Thôi mọi người cứ đi, tôi phải về rồi, hôm nay mới kết hôn vợ tôi quản rất chặt.
Đối với ai thì Tuấn Kiên không phải kiên nể nhưng đây cũng là họ hàng nhà hắn, hắn không thể cứ bỏ đi như vậy nên cũng khách sáo một chút mà biện lí do về sớm.
Tống tổng nghe thế mới cười rộ lên, tay cầm ly rượu vang bước đến bên Tuấn Kiên nói:
- Được, coi như tôi nể mặt vợ cậu hôm nay để cậu về sớm, nhưng lần sau thì mang vợ cậu cùng đi luôn cho tốt. Để tôi xem vợ cậu như thế nào mà khiến cậu phải rụt cổ như thỏ thế này.
Tuấn Kiên nhận ly rượu từ ông Tống, uống cạn rồi đáp lại ông:
- Được, coi như cảm ơn Tống tổng.
- Không khách sáo, mau về đi.
Nghe xong, Tuấn Kiên lấy hết đồ đạc rồi ra bắt xe đến sân bay. Tuấn Kiên đi máy bay tư nhân nên đường trở về cũng chỉ có tốn chút ít thời gian là về tới sân bay Bắc Kinh.
Định là sẽ đi đến tối mai mới về nhưng để Ngọc Anh một mình hắn không yên tâm đã vậy tối nay cô còn gọi tới nói mấy thứ nhảm nhí khiến hắn lại càng nhớ cô thêm mà trở về sớm nhất có thể.
Ngọc Anh đang ngủ thì nghe thấy dưới nhà có tiếng động, cô bật tỉnh dậy, khoát thêm một chiếc áo len vào rồi nghĩ ai có thể vào được đây cơ chứ, chẳng lẽ có trộm vì hôm nay Kiên nói đi công tác ở Thượng Hải mà giờ này cũng là hơn mười một giờ, cô nghĩ chắc chắn là trộm. Kiểu này về cô nhất định bảo Kiên phải thiết lập hệ thống chống trộm.
Cô tay cầm cán chổi, từng bước chân như ngày càng nhỏ nhẹ hơn, bước xuống cầu thang và vào bếp.
Bộp
- A...
Tuấn Kiên kêu lên còn cô thì đến bên gần cửa phòng bếp, bật công tắc điện lên rồi cô nhận ra đó chính là Kiên, chưa để cô kịp định hình thì hắn đã ôm đầu nói trước:
- Em đây chính là muốn mưu sát chồng mình ngay ngày đầu tiên kết hôn à.
Cô ú ớ vì chẳng biết gì đang xảy ra, tại sao sáng nay hắn nói phải đi công tác giờ lại xuất hiện ở đây, đúng là con người sáng nắng chiều mưa, cô đáp lại hắn nhưng lòng vẫn còn hỗ thẹn vì đã đánh vào đầu của Tuấn Kiên thật mạnh
- Không phải anh nói sáng nay là sẽ đi công tác đến ngày mai sao, vậy sao giờ anh lại ở đây. Làm em cứ tưởng là trộm nên....
- Bà Dương ơi là bà Dương, nhà này dù có bỏ không thì cũng chẳng ai vào được đâu nên em không phải lo, đây là nhà tôi xây và có bảo vệ đàng hoàng đấy.
- Em thành thật xin lỗi. Nhưng mà anh định làm gì, để em làm cho.
- Tôi định nấu chút mì gói.
- Không được, vừa uống rượu xong thì không nói ăn mì gói đâu, để em nấu canh giải rượu cho.
Nói xong cô lao nhanh vào phòng bếp, bắt tay vào làm công việc của mình còn hắn thì đến ngồi bên bàn ăn, tay còn đang xoa xoa vào chỗ lúc nãy cô đánh vào.
Hắn nhíu mắt lại nhìn cô, rồi hắn buộc miệng mà nói ra:
- Chu Ngọc Anh
Cô quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt cô hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu sang bao nhiêu năm hắn gọi lên cô chiều mến đến vậy, cô mới cười rồi hỏi:
- Hửm?
- Tại sao lại ra đi, rồi giờ sao lại đồng ý kết hôn với tôi. Hay là em đang đùa giỡn gì à.
Cô vẫn im lặng một lát, không trả lời lại hắn vì cô biết trả lời thế nào, chẳng lẻ nói cô biết hết chuyện rồi nên bỏ đi à, cô không muốn đụng thêm vào nỗi đau của hắn, còn Tuấn Kiên thấy cô kín tiếng cũng không hỏi gì thêm, mắt nhắm lại, tay xoa xoa thái dương.
Cho đến một lúc sau, cô bưng trái canh lên với một bát cơm bên cạnh và ngồi xuống đối diện hắn thì cô nhận ra hắn đã ngủ mất rồi, hắn chống tay lên bàn rồi ngủ thiếp đi. Cô cũng không lay hắn dậy mà ngồi quan sát hắn, tay cô vô thức sờ lên mặt hắn, lúc này nước mắt cô rơi rồi. Cô buộc miệng nói ra:
- Em xin lỗi.
Vừa nói xong, tay vẫn còn xoa xoa lên vết đánh lúc nãy thì hắn thình lình tự nhiên mở mắt, tay nắm chặt cổ tay cô