Tuấn Kiên hơi nhíu mắt lại vì ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt qua tấm kính được Ngọc Anh mở toang tấm rèm ra, thành phố Bắc Kinh đã bắt đầu hoạt động từ lâu rồi mà giờ hắn vẫn còn ngủ nên Ngọc Anh đành gọi hắn dậy:
- Kiên, anh không tính đi làm à.
Cô nói rồi đi đến bên góc phòng lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ phòng cao lên một chút vì trời hôm nay khá lạnh.
Còn hắn thì vẫn trườn trên tấm giường ấm áp còn thoảng hương thơm của cô. Hắn năm năm qua có bao giờ được ngủ như tối qua, hắn chỉ ngủ được khi có rượu còn nếu không khi tỉnh táo thì kí ức về cô lại ùa về làm sao hắn ngủ được. Tối qua ôm cô ngủ mới khiến hắn thật sự êm đềm mà chìm vào giấc ngủ say đến thế. Hắn lọ mọ tay qua bên bàn rồi chụp lấy cái điện thoại, gọi cho ai đó, hắn nói:
- Thư kí Lâm, lùi hết các công việc của hôm nay sang ngày mai, hôm nay tôi sẽ không đến công ty.
Nghe đầu dây bên kia dạ, vâng thì hắn cúp máy rồi trườn lại vào trong chăn. Ngọc Anh thấy thế thì hơi ngạc nhiên, sau năm năm tại sao hắn lại trở nên lười biếng thế này cơ chứ, nhưng rồi thấy cũng chưa tới bảy giờ nên cô để hắn ngủ tiếp còn mình thì ra khỏi phòng.
Cô bước xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng, cô chắc chắn là nhiều năm qua hắn chắc hẳn là bỏ bữa rất nhiều thay vào đó là chỉ uống rượu thay cơm nên cô quyết định sẽ nấu vằn thắn cho hắn.
Hì hục được một lúc lâu trong bếp thì rốt cuộc cũng xong, cô định lên gọi hắn dậy thì hắn đã ngồi sau lưng cô từ lúc nào khiến cô giật nảy mình lên nhưng cũng mỉm cười chiều mến nhìn hắn rồi nói:
- Chào buổi sáng Kiên.
Hắn nhướng một bên chân mày lên, rồi cũng lười biếng đáp lại cô:
- Chúc một ngày tốt đẹp, Tiểu Anh.
Cô mỉm cười, vì đây là lần đầu qua nhiều năm hắn lại gọi cô với cái tên thân mật như năm năm trước hắn hay gọi. Cô cũng tháo vát mang chén vằn thắn lên trước mặt hắn rồi nói:
- Chúc ngon miệng.
Nói rồi cô lại quay vào trong chuẩn bị cái gì đây, rồi cô lại bưng ra một chén nước màu nâu sánh và hắn chắc chắn lại là thuốc than gì đây mà. Cô vừa đặt lên trên bàn thì hắn nhanh tay đẩy ra chỗ khac nói:
- Không uống.
- Phải uống.
Qua một hồi giằng co thì tưởng rằng hắn sẽ thắng nhưng ngược lại hắn thua toàn tập, bụng đói cồn cào đã vậy còn phải tranh cãi với cô về việc này thì hắn chịu thua rồi cầm bát lên uống sạch một hơi.
Cô cười toe toét cả miệng ra vì lần đầu tiên thắng hắn, cứ thế lao vào bếp dọn dẹp tiếp.
Hắn ăn xong, mang chén bát vào phòng bếp rồi nói với cô đang lau nhà ở phòng khách:
- Lần sau không cần phải dọn dẹp nữa, có người làm sẽ đến đây hằng ngày.
- Vậy thì anh đuổi hết đi, có em rồi mà. Anh không cho em đi làm thì ít nhất cũng phải cho em làm việc nhà chứ hay anh cho em đi chụp ảnh cho Nhược Hạ đi.
Vừa nghe xong hắn đã quả quyết trả lời ngay lại cô là:
- Không.
Cô cũng biết ngay câu trả lời là không nên thái độ cũng rất thản nhiên.
- Vậy thì anh để em làm việc nhà đi, nếu không em sẽ buồn chán chết mất.
- Vậy thì mai lên công ty lại làm thư ký của tôi đi,