Sau khi Ngọc Anh nói lời chia tay với Tuấn Kiên cũng là lúc đời cô như sụp đổ hoàn toàn, con tim như bị thắt chặt hơn, nó khiến cô đau đến từng thớ thịt trong người, đến cả các tế bào nhưng biết thế nào được. Ngọc Anh vẫn phải chịu nổi đau này một mình vì cô là con gái của kẻ thù của Dương Gia.
Ngọc Anh ngay tối đó đã lên đường đi qua Anh, nơi cô chẳng hề có chút người thân gia đình nào nhưng mẹ và ba cô bắt cô qua đó. Họ không cho cô liên quan đến hắn và cô nghĩ thế cũng hợp lí, bố mẹ cô gây ra như vậy, gia đình hắn phải sống thế nào.
Qua đến Anh Quốc đã là buổi chiều, trời cũng dần tối nhưng đến một nơi nương tựa cô cũng không có. Cô có đủ tiền thuê khách sạn nhưng chỉ được vài ngày.
Kể từ hôm sang Anh, cô phải làm việc, kể cho là từ bán hàng siêu thị hay phát tờ rơi cô đều đã làm để kiếm kế sinh nhai nuôi bản thân vì qua đây cô mới biết bản thân mình khó khăn nhường nào khi không có hắn, cô còn không được một cuộc gọi nào từ ba mẹ cô.
Vào hôm khi cô đang ở quảng trường Anh, thì cô đang cố gắng để thuyết phục một cặp đôi nọ để chụp một bức ảnh. Nhưng họ lại từ chối, cô lại bần thần vì từ sáng giờ cô không chụp được bức ảnh nào thì bỗng có một người đàn ông lại gần cô hơn nói:
- Can you take a pic for me?
Ngọc Anh mỉm cười rõ tươi vì đây là vị khách đầu tiên trong ngày của cô, và nụ cười này làm cho Lạc Hy ngẩn ngơ.
- Definitely!
Lạc Hy giơ hai ngón tay lên rồi cười để cô chụp, cho đến khi tấm hình được đưa ra thì Lạc Hy đưa tiền cho cô và cô đưa ảnh cho anh
- Thanks, you're the first one today.
- It's a wonderful pic.
Lạc Hy nhìn cô thật chăm chú một lát rồi hỏi:
- Cô là người Trung à?
Cô cau mày nhìn anh rồi nói:
- Đúng vậy.
Và thế là cô đã làm quen với Lạc Hy như thế, nhưng anh thích cô còn cô chỉ coi anh như là người bạn mà giúp đỡ cô trong lúc hoạn nạn.
Cả đời cô dù có cực nhọc mấy nhưng vẫn có sự trợ cấp từ ba cô nhưng từ khi qua đây cô mới biết kiếm tiền không dễ chút nào.
Buổi sang cô đi làm, buổi trưa đi làm, cả buối tối cũng đi làm. Từ nghỉ ngơi có hơi hạn hẹp đối với Ngọc Anh. Nhưng cứ mỗi lần Lạc Hy định giúp cô gì đấy thì cô lại từ chối vì cô biết nếu không thích người ta thù đừng cho người ta thêm hy vọng, chỉ nên dập tắt ngay từ ban đầu, huống gì cô vẫn còn yêu Tuấn Kiên.
Nhưng Lạc Hy vẫn không hề biết cô đã yêu ai đó, vì thế anh cứ theo đuổi cô, mong một ngày cô sẽ mở lòng với anh nhưng anh đã lầm.
Vào một ngày, khi đến nơi cô làm việc thì nhận được tin cô bị viêm dạ giày do bỏ bữa phải nhập viện nên anh đến thăm cô. Nhưng khi đến nơi, đúng bên ngoài cửa, anh đã thấy cô khóc, đôi mắt long lanh ướt đẫm nước mắt, tay cô đang cầm chiếc điện thoại và vuốt ve chiếc bàn