Dược Môn Tiên Y

Không thích cái này


trước sau

*

Mắt Đường Ninh hơi mở, nhìn sắc xuân vô tận trước mặt, nhịn không được nói một tiếng: "Thí chủ, vóc dáng ngươi thật đẹp." Cũng là nữ nhân, nàng không thể không thừa nhận, dáng người này đúng là cực phẩm.

Đem nàng so với nàng ta, không khác gì quả mận non chưa trưởng thành so với quả mận chín.

Nghe tiểu hòa thượng nói, tay cô nàng dừng lại, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn, thân thể cũng nghiêng lên: "Vậy ngươi có muốn sờ không? Người Hợp Hoan Tông chúng ta, dùng sữa trâu tắm, thân da thịt này, tuyết trơn như mỡ, không tin, ngươi sờ thử."

Khi nói chuyện, nàng ta khẽ kéo tay tiểu hòa thượng, áp lên trên ngực mình, một bên cười híp mắt: "Mềm... Ừm!" Lời nói chưa hết, cả người nàng ta cứng lại, đôi mắt co rụt lại, nhìn chằm vào gương mặt tươi cười của tiểu hòa thượng.

"Mềm đúng là mềm, độ dẻo cũng không tệ, chỉ là, ta không thích cái này của ngươi!"

Đường Ninh nhếch miệng cười, nhìn nữ nhân cứng đờ không cách nào động được, nàng lập tức lấy Khốn Tiên Thằng của lão hòa thượng trong không gian trói nàng ta lại, xong mới rút ngân châm đâm trong huyệt nàng ta ra.

Nữ nhân mặt lạnh nhìn tiểu hòa thượng như biến thành một người khác, sát ý trong lòng nổi lên.

Nàng vốn là tu vi Trúc Cơ, thực lực trên người tiểu hòa thượng chỉ là Luyện Khí tầng năm, đối phó với kẻ như vậy, nàng căn bản không để vào mắt, nhưng không ngờ, chủ quan một cái liền thua.

Mị công của nàng đã tu luyện đến tầng năm, đừng nói một tiểu hòa thượng, ngay cả Kim Đan tu sĩ cũng khó khăn cản, hết lần này tới lần khác, tiểu hòa thượng này không bị gì cả, tâm thần không loạn một tí nào, ngược lại nhân cơ hội nàng mê hoặc, dùng Khốn Tiên Thằng trói nàng lại.

"Ngươi là hòa thượng tiên nhân chi địa?" Nàng nhìn chằm chằm hỏi tiểu hòa thượng, thấy hắn không đáp, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt quỷ

dị, trong lòng hơi sợ, vẻ mặt cả người biến hóa.

"Tiểu sư phụ, ta có mắt không thấy Thái Sơn, ngài thả ta đi đi! Tiểu sư phụ..." Giọng nói kiều mị kéo dài, khoảnh khắc này giọng nói kia như mang theo ma âm mê người, thân thể bị trói nhẹ nhàng giãy dụa.

Nếu là nam nhân, chắc hẳn sẽ thuận theo ý nàng ta, đáng tiếc, nàng ta gặp phải Đường Ninh.

"Ta nghe mà nổi cả da gà, ngươi im lặng đi." Đường Ninh vuốt vuốt cánh tay, lấy một ngân châm phong bế á huyệt nàng ta.

Nữ nhân kia cứng đờ, không thể tin được, nàng huy động toàn bộ mị công để mê hoặc hắn, hắn lại đâm thêm nàng một cái? Cái này sao có thể chứ!

"Mái tóc ngươi thế nhưng bảo dưỡng không tệ nha." Đường Ninh cười híp mắt, tầm mắt rơi vào mái tóc mượt mà dài tới eo.

Đôi mắt nữ nhân co rút lại, thấy hắn lấy dao cạo ra, khoa tay lên đầu nàng, nàng cả kinh dùng thần thức phát âm: "Ngươi muốn làm gì!"

"Cạo đầu cho ngươi! Chuyện rõ như vậy còn không nhìn ra à?" Nàng nói không nhanh không chậm, dao cạo trong tay đưa xuống, một sợ tóc bị nàng cắt rơi.

"A! Ngươi dừng tay! Ngươi dừng tay!" Nữ nhân Hợp Hoan Tông sao có thể không có tóc được, tuy nhiên, sau một khắc, đối phương nhịn không được đánh ngất xỉu nàng ta.

"Thật là ồn ào quá."

Đường Ninh liếc nữ nhân ngất đi, nói: "Nửa đêm không lo ngủ tự mình đưa tới cửa, không cạo ngươi, ta cạo ai?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện