*
Nàng tự mình cạo sạch mái tóc tơ của nữ nhân kia, thu tóc lại, sau đó nàng nhìn nữ nhân đang hôn mê.
Nữ nhân Hợp Hoan Tông, tu luyện tà công thải dương bổ âm, có thể nói, người trong tông môn này chẳng mấy ai tốt, còn nữa, đêm nay bỏ thuốc, dĩ nhiên không thể tha cho nàng ta như vậy.
"Ấn đường biến đen, đoán chừng không sống lâu nữa, tuy vậy, ngươi lại không chết trên tay ta." Đường Ninh nói, vơ vét toàn bộ đồ vật của nàng ta, sau đó phế tu vi của nàng ta.
Tu vi bị phế, nàng ta tỉnh lại trong hôn mê, há to miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào, tu vi bị phế nàng ta không có cách ngưng tụ thành âm, nàng ta lộ vẻ thống khổ, ánh mắt không cam lòng với phẫn hận nhìn Đường Ninh.
Tiểu hòa thượng này không những cạo tóc nàng, mà còn phế đi tu vi của nàng, không có tu vi, nàng chính là người thường, đừng nói ở Hợp Hoan Tông, sống tiếp cũng là vấn đề khó khăn.
"Đừng nhìn ta, ai bảo ngươi tự mình đưa tới cửa?" Đường Ninh nói không nhanh không chậm, liếc nàng ta, nói: "Cái này ứng với câu, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào."
Nàng phủ thêm y phục cho nàng ta, vác nàng ta nhảy ra cửa sổ, thừa dịp đêm tối, ném nàng ta đến một hẻm nhỏ nào đó...
Giải quyết nữ nhân kia xong, Đường Ninh trở lại quán trọ tiếp tục đi ngủ, thẳng đến ngày kế tiếp, nàng nhờ tiểu nhị mua vài thứ đưa vào phòng khách, một mực ở trong chế tạo, tận tới trưa mới làm xong đầu tóc giả.
"Tóc người đúng là không giống."
Mắt nàng hơi sáng lên, tay sờ lấy mái tóc, nhìn gương mặt tiểu hòa thượng sau khi phủ tóc lên sắp giống như thành nữ, nàng không khỏi nở nụ cười, chậc chậc khen một câu: "Thật là đẹp."
Làm xong tóc giả, nàng thu vào không gian, lấy