--Edit Tiên Vô Sắc--
"Ở học viện tu luyện mấy năm, đã quen rồi ạ, chuyến này chủ yếu là bởi vì nghe Ninh nhi xảy ra chuyện mới trở về, chỉ là cũng không thể lưu lại thêm, ngày mai con phải chạy về học viện tham gia lịch luyện."
Nam Cung Lăng Vân hơi ngừng lại, nói: "Đường thế bá, ta có thể vào trong sân Ninh nhi, nhìn cây hoa ngọc lan bên tường không?"
Nghe vậy, Đường Khiếu than nhẹ một tiếng: "Lại nói, năm đó con đi học viện Ninh nhi chỉ mới 8-9 tuổi, hai người các con cũng đã không gặp nhau bốn năm năm ."
Ông đứng lên, chắp lấy tay nhìn Nam Cung Lăng Vân nói: "Con vẫn tốt, so với thời niên thiếu càng thành thục ổn trọng, bộ dáng cũng không có biến hóa quá lớn, xem như mấy năm không thấy, cũng vẫn có thể nhận ra được con, ngược lại là Ninh nhi, theo tuổi tác phát triển, bộ dáng tư thái đều nẩy nở , nếu nó ở chỗ này, đoán chừng ngươi gặp cũng không nhận ra nàng."
Nói tới nữ nhi bảo bối, trên mặt hắn khó được hiện ra nụ cười, nói: "Cây hoa ngọc lan là các con cùng nhau gieo xuống, những năm qua Ninh nhi đều tự thân chăm sóc, ngươi đi xem một chút đi! Thân hình đã rất cao."
"Vâng." Hắn đứng lên, gật đầu đáp một tiếng, vi hành thi lễ xong, lúc này mới đi ra ngoài.
Tuy mấy năm không đến, nhưng hắn vẫn nhớ con đường, đi tới sân nhỏ của Đường Ninh, thấy cây hoa ngọc lan trên tường ở bên cạnh .-
Nầm cây năm đó, bây giờ lớn lên so với hắn cao hơn, nhìn cây hoa ngọc lan trước mặt, trong đầu hắn hiện lên những lời nói với Đường Ninh mà lúc cắm cây này xuống.
Ngày cây hoa Ngọc Lan trưởng thành, là lúc hắn đến cửa cưới ...
Mấy năm không thấy, thanh mai trúc mã ngày xưa cũng theo tuổi phát triển mà dần dần nhạt đi, hắn đối với ký ức của nàng, vẫn như cũ dừng lại năm đó kiều tiếu tiểu nhân nhi ngây ngô, bởi vậy, lúc Đường Khiếu nói Đường Ninh bộ dáng cùng tư thái đã nẩy nở, hắn không tưởng tượng ra được, nàng lớn lên, sẽ là dạng gì?
Nghĩ đến nàng bây giờ chẳng biết