--Edit Tiên Vô Sắc--
Nam Cung Lăng Vân nở nụ cười, nói: "Mấy năm không thấy, ngươi cũng trưởng thành, nếu vô tình gặp nhau, ta thực sự không nhận ra ngươi."
Lúc đầu dự định muốn đi, bây giờ nhìn thấy Đường Sương, hắn hơi ngừng lại một chút, liền hỏi: "Khi còn bé ngươi với Ninh nhi rất thân nhau, có nghe nàng có bằng hữu ở bên không? Hay có từng nhắc qua với ngươi, muốn tới chỗ nào không?"
Nghe lời này, nụ cười trên mặt Đường Sương hơi cứng lại, nàng nhìn hắn, lắc đầu: "Không có, ngày thường nàng cũng không có bằng hữu gì, phần nhiều đều là ở một mình tu luyện, chỉ là về sau không có tu vi, không cách nào ngưng tụ lại khí tức linh lực, nàng tự mình nhốt trong phòng rất nhiều ngày, cả người như biến thành người khác, gặp ai cũng không nói."
Nói xong, trên mặt nàng mang theo vài phần lo lắng: "Nàng rời đi lâu như vậy, phái người đi tìm cũng không có tin tức của nàng, ta sợ rằng, nàng có thể nghĩ quẩn hay không ..."
Thời điểm âm thanh vừa dứt, nàng có chút ảo não khẽ cắn môi, nhìn Nam Cung Lăng Vân nói: "Lăng Vân ca ca, ta không có ý gì khác, chỉ là lo lắng cho nàng."
Mi tâm Nam Cung Lăng Vân hơi vặn, nói: "Ta đã biết, ta còn có việc, không thể lưu lại lâu." Nhìn tới nàng gật đầu xong, mới cất bước rời đi.
Đường Sương nhìn vệt thân ảnh kia biến mất trong tầm mắt, trên vẻ mặt lo lắng của nàng thu lại, ngược lại hiện lên một vệt ý cười không rõ, lườm cây hoa ngọc lan ở góc tường, rồi xoay người rời đi.
Đường Ninh ở một bên khác, lúc này đang ngồi xổm ở chỗ tối trong góc, nghe tiếng khóc bị đè nén xung quanh, trong lòng choáng váng.-.-.
Thật sự khó lòng phòng bị!
Khi trời còn chưa sáng, nàng rời khỏi chùa, muốn ném cái lão hòa thượng kia sau đó muốn về Thanh Vân thành một chuyến, nào biết, đi nửa đường đã bị người ta lấy bao tải trùm đầu bắt đi.
Ngoại trừ nàng, trong địa lao này còn có 20 người, có