Edit Tiên Vô sắc
Thấy đầu người một mặt hoảng sợ lăn xuống cạnh chân mình, Đường Ninh đè nén xúc động muốn một cước đá văng nó, yên lặng lui về sau một bước.
Đầu người chết, thật khó nhìn.
"Đều im lặng cho ta! Nếu còn ầm ĩ, đây chính là kết cục!"
Nam nhân nắm lấy kiếm đang nhỏ máu, lạnh lùng quét đám người trong lao, đưa tay nắm lên chỉ đám người trong góc sau đó đẩy ra ngoài: "Đi ra! Nhanh lên!"
Ánh mắt nam nhân đưa tay đẩy người quái dị liếc qua tiểu hòa thượng ở một bên, trong lòng thầm nghĩ: Sao ở đây lại có tiểu hòa thượng?
Đường Ninh nháy nháy mắt, giả bộ như không thấy ánh mắt quái dị của người kia dán mắt vào đầu nàng. Nàng yên lặng đứng ở nơi đó, không nhao không nháo, không sợ hãi không hoảng hốt, cực kì bình tĩnh, nhưng đôi mắt trong suốt tinh khiết lại khiến người ta cảm giác như loại người hồ đồ đơn thuần không hiểu thế sự hiểm ác .
Thu lại đôi mắt, rủ thấp đầu lẳng lặng theo đám người cùng ra đất trống ở ngoài địa lao, nhưng mà, dù là nàng muốn điệu thấp làm tiểu nhân trong suốt, nàng lại hiện ra cái đầu nhỏ sáng ngời, vẫn để cho nàng ở trong hai mươi mấy người này lộ ra cực kì đặc biệt, tựa như chỉ nhìn một cái, ánh mắt người gọi trực tiếp rơi vào người nàng.
Không phải, là trên đầu trọc lóc của nàng.
Aiz! Loại cảm giác bị chú ý này, thật làm nàng tưởng nhớ mái tóc tơ dài trước kia!
"Sao trong đây lại có tiểu hòa thượng? Ai bắt được?"
Một bội kiếm nam nhân ở trong đó nhìn chằm lên cái mặt đen sì, tiểu hòa thượng đội lấy tiểu đầu trọc, không hiểu sao lại cười, đi tới trước người tiểu hòa thượng, đưa tay sờ sờ cái đầu nhẵn bóng kia, giễu cợt: "Tiểu hòa thượng, ngươi nói xem ngươi ít nhiều gì cũng niệm kinh bái phật, sao lại xui xẻo như vậy bị bắt tới đây? Bọn ngươi thờ phụng Phật Tổ, sao lại không phù hộ lại ngươi?"
Đường Ninh kiềm nén xúc động muốn chặt móng vuốt kia, hơi hơi lui lại một bước, để móng vuốt sờ soạng kia ở trên đầu nàng không thể làm loạn nữa, lúc này mới