---Edit Tiên Vô Sắc---
Mặc Diệp vẫn một thân hắc bào bao lấy người, một thân khí tức thu liễm, khác lúc thường là, trên mặt hắn còn có mặt nạ đen, che đi dung nhan của hắn.
Hắn vì nhận được tin, mấy ngày trước trong lâm thú Bắc Sơn này có dị tượng xuất hiện, vì hắn ở gần đây, nên mới tới tìm hiểu.-.
Không ngờ mới vào không bao lâu, lại nghe thấy tiếng gầm rống liên tục, lúc tìm đến, không thấy hung thú, ngược lại nhìn thấy tiểu hòa thượng giữa đường xuất gia ở mấy ngày trước.
Ở đây hung hiểm dị thường, mấy ngày trước còn ở trong Vân Trung thành, tiểu hòa thượng không có tu vi sao lại ở đây rồi? Mà hắn lại càng ngờ tới, tiểu hòa thượng không bỏ mạng trong miệng thú, còn lén lén lút lút theo sau một tên bội kiếm nam nhân.
Cũng không biết xuất từ tâm ý gì, hắn cũng đi theo bọn họ một đường, nhìn thấy tiểu hòa thượng cuối cùng cũng lộ diện, hắn ở chỗ tối xem, để hắn càng không nghĩ tới, tiểu hòa thượng này thân thủ vô cùng cao minh, thấy hai người đánh nhau một trận, làm cho bội kiếm nam nhân bại lui từng bước, trên người nhiều thêm mấy vết đao, hơn nữa mấy vết đao đều rơi vào vết thương ban đầu của nam nhân kia.-.
Nói cho hắn biết, đầu của hắn ta không phải ai cũng có thể đụng vào?
Nghe được lời này của tiểu hòa thượng, Mặc Diệp chớp mắt lên, ánh mắt rơi vào cái đầu trọc nhẵn bóng sáng ngời của tiểu hòa thượng, không hiểu sao lại nhớ tới lúc tiểu hòa thượng ngã vào hắn, viên đầu trọc sáng ngời bị bàn tay hắn đè lại.
Nhớ tới lúc tay mình bị vỗ một cái, trở về không bao lâu mu bàn tay vừa đỏ vừa ngứa, bây giờ thấy một màn này, khóe môi hắn câu lên, hiện lên mấy phần nghiền ngẫm, thầm nghĩ: cái tính có thù tất báo này, quả nhiên không phải hòa thượng nghiêm chỉnh.
Đệ tử Phật gia phần lớn tâm tính từ bi, mà tiểu hòa thượng này, xuất thủ lăng lệ, chiêu chiêu tàn nhẫn, cũng không biết cái chùa nào có thể chứa một vị sát thần như vậy.
Đang lung tung, thì thấy tiểu hòa thượng lăng lệ