---Edit Tiên Vô Sắc---
Cảm xúc vui mừng vừa đạt được bảo bối còn chưa hết, thì thấy một cái bóng đen lóe qua, hai tay chuẩn bị tiếp lấy cái túi vậy mà đã bị đoạt, đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng lên, khí trầm đan điền, tức giận quát: "Là ai? Cái rùa..."
Thời điểm quay đầu lại, ánh mắt rơi vào một thân hắc bào, trên mặt mang mặt nạ, âm thanh bỗng dừng lại, nàng một hơi nhẫn nhịn xuống, hiện ra nụ cười ấm áp tinh khiết của đệ tử Phật môn.
"A di đà phật, quả là nhân sinh không gặp ở đâu, không ngờ lại có thể gặp trong này, thí chủ cùng Phật thật sự có duyên."
Thật là vận đen tám đời, sao ở đây còn đụng tới kẻ sát tinh này nữa?--.
Ánh mắt nàng nhanh chóng chuyển tới cái mà hắn cướp đi, liếc mắt nhìn túi càn khôn bị vuốt vuốt trên tay.
Cướp? Sao cướp lại?
Đánh? Sao đánh thắng hắn được?
Nhường đi? Nàng còn chưa cầm nóng tay đó!
Nàng nhãn châu chuyển động, cười híp mắt: "Vật trong tay thí chủ, xin trả lại cho tiểu tăng!" Khi đang nói chuyện, nàng bước nhanh lên phía trước, đưa tay chụp lấy túi càn khôn.
Mặc Diệp nghe được lời nói của tiểu hòa thượng, lông mày dưới mặt nạ hơi bốc lên. Thấy hắn ta còn thừa dịp hắn không chú ý cướp đồ trong tay hắn, khóe môi không khỏi câu lên, cầm túi chắp lại sau lưng, hỏi: "Làm sao nhận ra ta?"
Đường Ninh bắt hụt, không khỏi xấu hổ thu tay lại, nhìn hắn cười: "Thí chủ cả người khí tức tôn quý không giống bình thường, nhìn khắp thiên hạ, đoán chừng không tìm ra người thứ hai."
Cả người hắn ta toàn sát khí, không nhận ra mới khó!
Nghe lời này, Mặc Diệp liếc nhìn hắn ta, hắn cảm thấy lời này không hề giống như đang khen hắn.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Ánh mắt thâm thúy lướt qua thi thể trên đất, nhìn về tiểu hòa thượng: "Đệ tử Phật môn không phải không sát sinh sao? Ta thấy ngươi ra tay không hề do dự."
Đường Ninh thấy tay hắn cứ chắp mãi sau lưng, xem ra bây giờ không muốn trả lại cho nàng, hơn nữa cũng không biết hắn ở