Edit Tiên Vô Sắc
"Tiểu Bạch?"
Đường Ninh liếc toàn thân lông đen bóng của nó, hài hước nói: "Trên người ngươi có sợi lông trắng nào sao? Ngươi muốn là gọi tiểu Bạch không đỏ mặt à?"
"Vì ta không trắng nên ta muốn gọi tiểu Bạch!"
"Không được, tiểu Hắc tương đối hợp với ngươi hơn."
Một người một chim dần dần đi xa, âm thanh theo thân ảnh cũng dần dần biến mất trong rừng rậm...
Lúc bọn họ rời đi, mấy tu sĩ ngự kiếm đến, bọn hắn tìm trong vách núi, không thấy thứ gì đáng giá để bọn hắn chú ý cả.
"Tại sao lại không thấy? Chẳng lẽ bị người khác tới lấy rồi? Một người trong đó lẩm bẩm, mắt nhìn về mấy tu sĩ khác, thấy bọn họ cũng không tìm thấy, trong lòng lại cảm thấy không có khả năng.
Bọn họ tản ra xung quanh tìm, cũng có người xuống đáy vực tìm. Mặc Diệp cả người hắc bào mang mặt nạ, đứng trên vách núi nhìn mây mù bao phủ rừng rậm.
Dưới vách đá là tâm điểm thú lâm, là nơi nguy hiểm, người bình thường căn bản không dám đặt chân vào, hung thú trong này, phần lớn là hung thú cấp đỉnh phong hoặc cũng có cấp bậc thánh thú tồn tại, chỉ cần không chú ý, ngay cả mạng sẽ không còn.
Mấy tên tu sĩ ngự kiếm trước đó, đa số Trúc Cơ đỉnh phong, trong đó có hai tên Kim Đan tu sĩ, Trúc Cơ tu sĩ tra xét xung quanh, còn Kim Đan tu sĩ thì xuống dưới vách đá tìm .
Hắn mấp máy môi, suy nghĩ một chút, mũi chân điểm một cái, cũng hướng xuống vách núi kia.
Sắp tới đại thọ sư tôn, nếu có thiên tài địa bảo gì, lấy về tặng cho lão nhân gia cũng tốt, nếu không thể, thừa cơ hội đi tìm linh dược trân quý cho ông ấy cũng được.
Một bên khác, Đường Ninh mang theo tiểu Hắc đi trong rừng rậm, ở đây bị mây bao trùm, mắt có chút không tốt, mơ hồ có tiếng thú gầm truyền tới.
"A? Trong rừng rậm này lại có rừng