Edit Tiên Vô Sắc
"Kết giới? Hay trận pháp?"
Đường Ninh hơi ngạc nhiên lẩm bẩm. Nàng có thể khẳng định rằng nơi này có người bày kết giới với trận pháp. Nhất thời sẽ không ra được, vậy nên nàng đi xung quanh rừng trúc, xem thử có đường khác không, nhưng lại phát hiện, ở rừng trúc, có một cây trúc cực kỳ đẹp.
"Tiểu Hắc, ngươi tới nhìn này, cái cây này sao lại khác với mấy cây khác vậy?" Nàng ngoắc hô, còn mình thì đi lên nhìn chằm vào cây trúc xanh tươi rộng khoảng hai ngón tay.
Đưa tay sờ lên, lông mày không khỏi ngưng lại: "Cảm giác không giống nhau, nếu lấy ra dùng chắc sẽ vừa tay."
Quạ đen nhìn quanh rừng trúc, không biết đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt lưu lưu chuyển động, nghe Đường Ninh nói, liền bay tới, dán mắt vào cây trúc trước mặt nàng, đôi mắt nhỏ như đậu đen hiện lên sự ngạc nhiên, ánh mắt bất khả tư nghị, rồi nhìn Đường Ninh, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
"Cái ánh mắt ngươi đó là sao?"
Đường Ninh đưa tay gõ đầu nó, nói: "Không phải chỉ là cái cây trúc lớn lên tương đối đẹp thôi sao? Sao bày ra cái dáng vẻ tiểu quái gặp chuyện đáng sợ vậy?"
Quạ đen trừng đôi mắt nhỏ, kêu lên: "Cái gì mà cây trúc lên tương đối đẹp? Đây là Quan Âm Trúc vạn năm! Cũng không biết ngươi có vận khí cứt chó gì, ngay cả bảo bối như vậy mà cũng gặp."
"Quan Âm Trúc vạn năm?" Đường Ninh nhìn cây trúc một chút, rất hoài nghi: "Cái cây này dài chưa tới một mét, sao sống vạn năm được? Ngươi sẽ không đoán sai chứ?"
Nghe vậy, quạ đen nhìn vào nàng, hỏi: "Người rốt cuộc từ trên núi nào xuống vậy? Ngay cả điều này cũng không biết?"
Khóe miệng Đường Ninh giật giật, đến nỗi, khiến quạ đen xem thường.
"Ta vừa rồi nhìn những cây trúc này rất quen mắt, đang suy nghĩ đây là trúc gì, thì nhớ ra, mảnh rừng trúc này, tất cả đều là Quan Âm Trúc!"
Quạ đen hơi kinh ngạc nhìn trúc xung quanh, lại nhìn cây trúc