Dược Môn Tiên Y

Mặc Diệp người này


trước sau

---Edit Tiên Vô Sắc---

Hắc Phong nghe vậy, vội vàng nói: "Ngươi nói cho ta làm sao giải đi, ta có thể cho ngươi kim tệ."

Đường Ninh khoát tay áo: "Nói tiền thì quá tầm thường, còn nữa, chuyện này không thể giải quyết bằng tiền." Nàng không cho hắn cơ hội hỏi nữa, bước nhanh tới trước.

Đi vào chủ viện, thấy nam tử ngồi trong viện uống trà, ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích.

Thì ra, hắn tên Mặc Diệp, là con thứ ba của quốc chủ chấp chưởng đế quốc này, dù từ nhỏ có thiên phú dị bẩm, nhưng cũng không được hoàng đế sủng ái, chỉ vì, mệnh hắn yếu, sống không quá 25 tuổi, người mà trời định, không duyên với người thân, chú định cơ khổ cả đời.

Bất kỳ đế vương nào, cũng không thích có một nhi tử như vậy cả, vì vậy, từ nhỏ hắn được thả ngoài cung lập vương phủ, xem như một năm, cũng chưa chắc gọi hắn vào một lần.

Giống như vị quốc chủ Huyền Long quốc này như đã lãng quên đi có một nhi tử như hắn. Mà việc này, người hoàng thành đều biết.

Tuy Diệp vương từ nhỏ không được thánh tâm, mất thánh sủng, nhưng hết lần này tới lần khác thực lực bản thân hắn cường đại, dù không dựa vào vị trong cung kia, thì hắn cũng có thể yên lặng đứng trên đám người đó, các thế lực rắc rối trong hoàng thành cũng phải kính trọng hắn.

Chẳng qua, không ai biết thực lực hắn cường đại từ đâu mà có? Không biết hắn bái sư người nào? Trên người hắn như có lớp sương mù thần bí che đậy, ai cũng nhìn không thấu, dòm không thấy.

Nàng thu hồi tâm trạng, đi lên ngồi vào bàn: "Tìm ta?" Khi nói chuyện, nàng lấy trái cây lên ăn như quen thuộc, không chút ý tứ khách nhân nào cả, trái lại vô cùng tự tại.

Hắc Phong, Ám Nhất đứng sau lưng Mặc Diệp, nhìn tiểu hòa thượng thảnh thơi trước mặt chủ tử, có chút không hiểu, tiểu hòa thượng này lấy lá gan ở đâu vậy?"

Mặc Diệp nhìn hắn, âm thanh trầm thấp từ miệng truyền ra: "Ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu ngươi có thể rời khỏi phủ

này, sau này gặp lại, sẽ không làm khó ngươi, nếu trong vòng ba ngày ngươi không đi được, vậy phải ở lại, trở thành cánh tay của bản vương, cuối cùng cả đời, phụng ta vi tôn."

Hắc Phong Ám Nhất ở sau lưng sau khi nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên. Không phải chứ? Tiểu hòa thượng này có gì tốt chứ? Chủ tử lại muốn hắn ta lưu lại trở thành cánh tay bên người?

Cần biết, hai người bọn họ ở bên cạnh làm cánh tay cho chủ tử, đã được bồi dưỡng từ nhỏ có được hay chưa?

Trong lúc nhất thời, mắt hai người nhìn về tiểu hòa thượng đầy địch ý.

Động tác ăn trái cây của Đường Ninh ngừng lại, con mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn Mặc Diệp, hỏi: "Ngươi chắc chắn?"

Thấy con mắt xinh đẹp thanh tịnh như lưu ly, lòng Mặc Diệp khẽ nhúc nhích. Một thiếu niên xảo trá như hồ ly, sao lại có đôi mắt xinh đẹp như vậy chứ?

Hắn dời ánh mắt đi chỗ khác, bưng trà khẽ nhấp: "Bản vương từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh."

"Được!"

Đường Ninh đáp một tiếng, thuận thế vỗ lên bàn, Hắc Phong sau lưng Mặc Diệp cả kinh trừng mắt lên, tức giận nhìn tiểu hòa thượng không có quy tắc.

Ở trước mặt chủ tử mà cũng dám vỗ bàn hét lớn? Người không có quy tắc như vậy, sao chủ tử muốn hắn trở thành cánh tay bên ngươi chứ? Rốt cuộc nhìn trúng hắn ta cái gì chứ?

"Nếu ta có thể rời đi, ngày sau gặp lại ngươi không được gây chuyện với ta." Đường Ninh không yên lòng lại thêm một câu.

Mặc Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, cười như không cười: "Chờ ngươi có bản lĩnh rời khỏi đây rồi nói sau đi!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện