Edit Tiên Vô Sắc
"Ha!"
Tiếng cười kỳ dị bỗng nhiên ngừng lại, dường như vào thời khắc này nó mới phát hiện mình lòi đuôi, trong nhất thời cứng ngay tại chỗ, đôi mắt đen lưu lưu trợn đăm đăm, không nhìn ra vẻ sợ hãi, nhưng, cái miệng vẫn chưa khép lại, liếc qua liếc về nhìn ánh mắt của mọi người, mọi người vẫn cảm nhận được, lúc này nó cũng một mặt ngốc mộng.
"Con quạ đen này biết nói chuyện?" Hắc Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm con quạ đen, gương mặt chấn kinh.
Đường Ninh tỉnh táo nhanh nhất, nghe Hắc Phong hỏi, đem tiểu Hắc để vào tay, bất đắc dĩ nói với Mặc Diệp người đang quan sát mình: "Ta biết con hàng này nhịn không nổi, đắc ý một cái là quên mình, còn không nhịn được nữa."
Mặc Diệp nhíu mày không nói nói chuyện.
"Kỳ thật tiểu Hắc nhà ta là hỗn huyết quạ đen, có nửa máu của vẹt, cho nên nó thường xuyên không nhịn được, sẽ bép xép liền." Nói xong, nàng cười cười, nói: "Như các ngươi thấy đó, nó không phải quạ đen bình thường, nó là linh sủng, linh trí đã mở."
"Nhưng con này cả thân đen bóng, tận gốc hỗn hợp cũng không có, không giống như ..." Hắc Phong muốn nói tiếp, thì đã bị đánh gãy.
"Được rồi, chuẩn bị cho hắn một phòng khách hắn sẽ ở lại." Mặc Diệp nói xong, cất bước đi vài, cũng không quan sát quạ đen với tiểu thiếu niên kia.
Dị tượng trong rừng rậm sẽ có cơ duyên, nếu hắn đoán không sai, hẳn là hắn ta lấy được, đã biết là hắn ta đạt được, vậy không cần thiết truy đến cùng, dù sao mỗi người đều tự có cơ duyên, có thể lấy được, đó là vận khí của hắn ta.
Nếu không có cơ duyên, một thiếu niên nho nhỏ như hắn, sao có thể gϊếŧ được Kim Đan tu sĩ? Sao có thể chống đỡ uy áp đối phương? Có một số việc, đã biết rõ, thì không cần phải nói ra.
"Ở lại?" Nhìn chủ tử