*
Nghe vậy, Đường Ninh nhìn chằm chằm hắn một lúc, lộ ra nụ cười khó hiểu, nói: "Được! Đi, cùng nhau." Nói xong vẫy tay với hắn, ra hiệu hắn đến đây.
Hắc Phong nhìn thấy nụ cười kỳ quái kia, có chút không hiểu, nhưng hắn ta gọi mình đến, cũng đi cùng với nhau, tới nơi cỏ tươi tốt, thấy hắn ta dừng lại, hắn cũng lấy tay cởi đai lưng, đang chuẩn bị kéo quần xuống, hắn phát hiện có gì đó không đúng.
Nghiêng đầu, sững sờ khi thấy ánh mắt quỷ dị nhìn chằm hắn cởi đai lưng, đáy lòng run lên, hỏi: "Đường, Đường sư, ngài, ngài nhìn ta như vậy làm cái gì?"
Dù sao nhìn chằm hắn như vậy, hắn thật không hiểu nổi! Lại còn ánh mắt kia là gì chứ? Sao quỷ dị như vậy?
"Không làm gì cả, ta nhìn coi, ngươi tiếp tục đi." Đường Ninh nhìn hắn lộ ra vệt cười.
"Nhìn? Nhìn, nhìn cái gì? Ta có ngài cũng có, ngài nhìn của mình đi." Giọng nói hắn hơi khẩn trương bất an, đôi mắt hơi nhìn trên người hắn ta, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn muốn so to nhỏ?
Nghĩ tới đây, hắn không sợ chết nhếch miệng cười, nói: "Đường sư, ngài mới mười ba mười bốn tuổi, còn chưa phát dục hết đâu! So với với ta không bằng đâu, được rồi, vì không muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngài, ta qua chỗ khác." Nói xong, một tay nắm đai lưng, một tay kéo quần đi tới chỗ xa.
Đường Ninh giật giật khóe miệng, xùy một tiếng: "Coi như số ngươi may."
Hắc Phong giải quyết xong đi ra thấy Đường Ninh mở dây thừng, thấy hắn đi ra, ánh mắt nàng lành lạnh lướt qua hắn, cái nhìn đó, khiến hắn nổi cả da gà.
Hắn nuốt nước bọt, không biết mình đã đắc tội gì với người này, gương mặt gượng cười đi tới, mở dây thừng trở mình nhảy lên ngựa, nói: "Đường sư, chúng ta đi thôi! Chờ đến nơi, ta để người chuẩn bị