*
Mặc Diệp hôn mê trên giường, y phục cả người đều bị cởi ra, ngay cả quần cộc không để lại cho hắn, cả người ở trần nằm đó, chính diện luôn.
Cho nên, nên nhìn, không nên nhìn, nàng thấy rõ hết.
Ngoại trừ vết thương bên ngoài, thân thể rắn chắc với cơ bụng tám múi, còn tam giác thì...
Khục!
Nàng dời ánh mắt đi, nhìn tới nhan sắc tuấn mỹ của hắn, trong lòng thầm nghĩ: Chậc chậc, thật sự là mặc y có hình, thoát y có liệu! Vóc người thật đúng là quá đẹp.
"Đường sư?" Ám nhất thấy hắn đứng không nhúc nhích, không khỏi gọi một tiếng.
Lỗ tai đường Ninh hơi nóng, mặt cũng hơi ửng hồng, coi như đời trước nàng học luyện châm, chỉ châm qua người đúc, cho dù có người thật cho nàng châm huyệt vị, tốt xấu gì cũng có mặc quần đùi, cho nên, sống qua hai đời đây là lần đầu tiên nàng chân chính thấy thân thể quả nam.
Nàng vòng hai tay trước ngực, như cười mà không phải cười: "Ai bảo ngươi cởi hết đồ trên người hắn? Còn không tìm thứ gì che cho hắn đi? Ngươi kiểu này, có chắc khi chủ tử ngươi tỉnh lại không đập chết ngươi?"
Ám Nhất ngơ ngác: "Ta nghĩ đều là nam nhân cả, hơn nữa để Đường sư có thể thấy tất cả vết thương trên người chủ tử, sẽ dễ chữa trị hơn." Nói ra, hắn quay người nhìn chủ tử, sau đó hắn tìm y phục đắp lên hông chủ hắn.
"Như vậy được không?" Ám Nhất hỏi, trong lòng có hơi kỳ quái.
"Đem nước sạch tới đây." Đường Ninh đi lên, ngồi xuống cạnh giường, nhìn vết thương đã bị nhiễm trùng trên người Mặc Diệp, nổi mủ lên rồi.
Nàng lấy dụng cụ trong không gian, lau sạch sẽ xong, bắt đầu thanh lý miệng vết thương cho hắn.
Ám Nhất làm trợ thủ một bên, thỉnh thoảng đi đổi nước, hắn nhìn các vết thương chủ tử đều đã được thanh lý sạch sẽ, không khỏi nín thở: "Đường sư, chủ tử ta sao rồi? Ngài ấy khi nào mới tỉnh?"
"Hắn mất quá nhiều máu, vết thương