Thân thể nhún nhảy, Lý Vân Ca nhìn Y Minh đỏ ửng mặt mày, ánh mắt mê ly, gắt gao quấn giao cùng mình trước mặt, thoáng cái đã có một loại xúc động muốn rơi lệ, Y Minh thẳng thắn thành khẩn chấp nhận anh như thế, chính mình rốt cục cũng không buông tay nổi.
Động tác ban đầu thì dịu dàng, dần dần mang theo vài phần thương yêu và say đắm.
Mỗi lần hôn môi, mỗi lần va chạm, mỗi lần vuốt ve, đều mang từng chút từng chút của mình phơi ra ngoài, đem từng chút từng chút của em nhét vào trong tánh mạng của mình.
Uyên ương giao cổ, cá nước thân mật, cảm giác mất hồn từ đáy lòng lan tràn ra khắp nơi, hóa thành tư vị theo độ nóng lên của cơ thể.
Cái bộ phận chôn trong cơ thể cậu kia, mang theo một loại khoái cảm mà mình chưa từng gặp qua, vui sướng ven theo cột sống đi lên, cơ hồ muốn khiến người ta trở nên mê muội, mà cái cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc tràn ra từ đáy lòng, lại khiến cho loại vui sướng ấy đẩy cậu vào tình trạng khó có thể thừa nhận nổi.
Y Minh tuân theo dục vọng, học theo tiết tấu của anh mà lắc lư cơ thể mình, đầu óc trống rống, cậu cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một hình ảnh khác, mình đang nằm trên đám mây trôi nổi, dưới chân là vườn hoa hồng cả miên cũng không dứt, hoa nở diễm lệ phồn thịnh như gấm, thân thể lại lật tức bắt đầu trôi nổi, từng lỗ chân lông đều mở ra, hưởng thụ ánh mặt trời mỹ lệ cùng cơn gió ấm áp, Y Minh vui sướng không hề câu thúc bản thân, lớn tiếng kêu lên cái tên đã khắc vào tận đáy lòng mình.
“Vân Ca ca… Vân Ca ca… Ha… U-a..aaa…”
Y Minh quay lại thực tại, thuận theo lè đầu lưỡi của mình ra, chống đỡ cái lưỡi ẩm ướt của anh, bên trong nụ hôn của hai người, hưởng thụ sự yên ổn và thả lỏng sau khi phóng thích.
Cùng với tiết tấu co rút của cậu, Lý Vân Ca cũng đẩy nhanh động tác lên, khiến cho cái thứ kia của mình ngập sâu vào cơ thể cậu, giao phó thân thể chuẩn bị phóng thích, Lý Vân Ca chống đỡ cơ thể nhập sâu vào cơ thể cậu, chăm chú ôm lấy cái mặt mày tươi đẹp của cậu nhóc, thân thể quấn giao lấy nhau chìm trong hoan ái vận luật, không kiềm chế được mà run rẩy…..
Thân thể dần dần bình phục lại, Lý Vân Ca cúi đầu, nhìn cái người vẻ mặt huân nhiên, mắt to ngập nước trong ngực mình, thoáng nhìn lại tưởng như một bức vẽ tinh xảo tỉ mỉ, từng chút từng chút, từng li từng li đều in vào đáy lòng mình.
Cẩn thận dịch chuyển cơ thể, Lý Vân Ca cầm lấy tay y minh, đặt nó lên ngực mình, “Y Minh…”
Y Minh nhắm mắt lại, chậm rãi bình thường lại quy luật đập của trái tim, cơ thể cậu mềm xuống, sán lại gần ngực anh, Y Minh bỏ mặc mình rơi vào giấc mộng yên tĩnh.
Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, Y Minh cảm giác có người di chuyển cơ thể mình, sau đó tựa hồ có ngón tay đẩy thứ gì đó đi vào trong. Thân thể động vài cái, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ yên bình.
Hai người ôm nhau ngủ, không rõ là ngủ bao lâu.
Khi Lý Vân Ca tỉnh lại, nhìn thấy Y Minh vẫn yên lặng ngủ cạnh mình, lúc đó ngực thoáng cái đã mềm mại khó có thể kìm nén được.
Sau này, không bao giờ…..độc thân nữa, không bao giờ……độc thân nữa.
Vươn tay ra, gạt vài sợi tóc lòa xòa trên trán cậu, nhẹ nhàng hôn một cái. Lý Vân Ca đứng dậy, nhìn đồng hồ, rõ ràng là sắp đến ba giờ chiều rồi.
Kéo chăn xong cho cậu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đi xuống phòng bếp dưới lầu.
“Y Minh, Y Minh, ăn một chút trước đã.” Lý Vân Ca lấy tay bóp bóp mặt cậu, nhẹ nhàng đánh thức cậu.
Y Minh chậm chạp mở mắt ra, trên giương mặt có một bàn tay ấm áp. Dán tay mình lên, Y Minh khẽ cười cười, sau đó mới rụt tay về, muốn chống cơ thể ngồi dậy.
Vừa mới động, thân thể bủn rủn lại làm cho cậu ngã trở về kia sau. Mà cậu cảm giác được phía sau hơi hơi đau nhức và nóng bỏng, ngoài ra còn có một chút lạnh lạnh.
Nhất thời, toàn bộ hình ảnh đều tràn ra trước mắt cậu.
Ô….Y Minh kéo chăn lên, dấu đầu đi cho. Cho