Y minh nghe Lý Vân Ca nói xong…., vội vàng nhảy xuống từ người anh.
Ai ngờ, lại liên lụy đến đau nhức phía sau. Thành ra vừa vù vù chịu đau, vừa không quên cãi lại, “Thì ra là lão Thái Sơn giá lâm, tiểu tế* phải hảo hảo đón tiếp bọn họ mới được.”
*tiểu tế: danh xưng khiêm tốn của con rể
Lý Vân Ca nhìn cậu vừa nhe răng nhếch miệng, vừa không quên dùng miệng đòi tiện nghi, bèn mỉm cười vuốt vuốt tóc cậu.
“Đi rửa mặt trước đi, anh mở cửa cho họ.” Lý Vân hôn vài cái lên mặt cậu, rồi mới xoay người đi mở cửa.
“Tiểu thúc thúc, sao chú không quay về chơi với con ah!” Lý Vân Ca vừa mở cửa, một cậu bé giữa hai vùng lông mày có vài phần tương tư anh đã trèo lên người anh hệt như một con khỉ con.
Lý Vân Ca vội vàng ôm nó: “Ngôn Ngôn nhớ chú rồi!”
Nhị lão nhà Lý tính cả con trai trưởng nhà Lý Lý Vân Côn, thấy bộ dạng thân mật của hai chú cháu nhà này, đều nở nụ cười: “Ngôn Ngôn dứt khoát theo chú luôn cho xong.”
Cái đứa bé bị người ta gọi là Ngôn Ngôn vui vẻ cười to: “Được, được, con ở cùng tiểu thúc thúc luôn nhé!” Nói rồi hôn chụt một cái…~ trên mặt Lý Vân Ca.
Lý Vân Ca vuốt ve nó đi vào, quay đầu chào hỏi nhị lão. “Không phải nói cuối tuần mới tới sao, sao lại tới sớm vậy?”
Lão thái thái* nhà Lý cao thấp đánh giá đứa con trai thứ nhà mình một phen, tâm trạng tốt của con liếc mắt cái là thấy được. Huống chi, Lý Vân Ca vốn cũng chẳng có ý dấu diếm.
*lão thái thái: là từ dùng để chỉ bà lão
“Việc chi đâu, vui vẻ như thế ! Không phải là do đôi lão đầu* lão thái thái bọn tôi đến đó chứ !”
*lão đầu: từ dùng để chỉ ông lão
“Lão thái thái bây giờ gì mà tự tin quá độ thế chớ!” Lý Vân Ca đặt Ngôn Ngôn lên ghế sa lon, rồi xoay người chào hỏi lão thái thái: “Con lần đó không phải cứ nhìn về phía Bắc mà gõ sao, chỉ trông mong loan giá* của ngài sớm giá lâm……!”
*loan giá: xe của Vua
“Vân Côn, con nhanh tay giúp ta xé cái mồm nó xuống, càng ngày càng miệng lưỡi trơn chu!” Lý lão thái cười mắng, cũng ngồi xuống ghế sa lon.
“Anh hai!” Lý Vân Ca xoay người, thấy cái tay mở ra kia, bèn nghênh đón tiếp lấy, “Vất vả cho anh rồi!”
“Nói cái gì đó, họ không phải cha mẹ anh sao!” Lý Vân Côn vuốt ve người anh em khỏe mạnh hơn mình rất nhiều, ấm giọng nói.
Lý Vân Côn tướng mạo càng giống mẹ bọn họ hơn, tuấn tú, thanh tú, cùng lấy cứ chỉ nhã nhặn và thân phận giáo sư trường cao đẳng của anh, là thư hương* lo liệu nhiều thế hệ của nhà Lý.
*thư hương: là từ chỉ người chuyên viết lách cho nhiều thế hệ, hoặc có thể hiểu là người biết nhiều chữ hay biết luật pháp, chuyên ra mặt thay cho nhiều người trong những vụ việc liên quan.
Lý Vân Ca thì lại giống lão gia tử, tuấn lãng, chín chắn, bản tính ôn hòa hiền hậu, nhưng đối với thứ kiếm được lợi thì cũng sẽ không sẽ nương tay chút nào. Thực tế chứng minh, ngày anh muốn đi làm kinh doanh, lão gia tử Lý gia cũng không phản đối gì.
“Cha!” Lý Vân Ca chào hỏi cha qua đầu vai của Vân Côn, lão gia tử mỉm cười gật đầu. Nhìn hai đứa con trai trước mắt, đáy lòng không thể không kiêu ngạo.
Y Minh trốn trong phòng vệ sinh, tâm thần bất định trong lòng khiến cho cậu hết thở ra, lại hít vào, lại thở ra, lại hít vào. Tin đại ca, nhưng đến cùng, vẫn lo sợ.
Đại ca nói muốn giới thiệu cho người nhà của anh thêm một lần nữa, lấy thân phận người yêu, nhưng mà cái này đâu có đơn giản thế a. Dù sao…..Dù sao……Dù sao….
Ah… Ôm đầu, tại sao bây giờ lại phải đối mặt với họn họ hả??
“Y Minh!” Từ ngoài cửa vang lên tiếng nói dịu dàng của đại ca, Y Minh cũng biết mình ngẩn người đã đủ lâu rồi. Hay là, thử xem, cống thoát nước có thông tới biển cả thiệt không ?
“Y minh, không phải em định trở thành Nimo* đó chứ?” Lý Vân Ca thấy bên trong không có động tĩnh gì, biết rõ nhất định là em ấy đã tự dọa mình sợ, sau đó càng ngày càng khẩn trương,