Đỗ Vân Huy nhìn Lý Vân Ca vừa mới đi làm đã mất tinh thần, anh ta đã thất thần với báo cáo niên độ phát triển do phòng thiết kế đưa ra đã lâu.
“Tay trái túi càn khôn, tai phải Tỏa Hồn Linh, bệ hạ, hồi hồn nào!” Đỗ Vân Huy cầm cái bút trong tay, quơ quơ trước mắt anh ta.
Lý Vân Ca ngẩng đầu nhìn Đỗ Vân Huy, cười cười với hắn: “Đỗ ái khanh kinh doanh việc Thủy bộ đàn tràng* này bao lâu rồi?”
*水陆道场- Là nghi lễ sám hối quan trọng nhất trong nền phật giáo TQ.
Đỗ Vân Huy cười một tiếng: “Linh hồn bé nhỏ của cậu sớm đã bị bạn học Tiểu Lục nhà các người câu đi mất rồi, tôi không thể độ được, hơn nữa, tôi không muốn làm chuyện mua bán lỗ vốn!” Nhìn Lý Vân Ca, trên mặt không còn bộ dáng đắc ý móng ngựa đạp hoa như mấy ngày trước, ngược lại lại nhiều ra bộ dáng tiều tụy rất ít người nhận ra. Đỗ Vân Huy biết chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lý Vân Ca chậm rãi hộc ra một câu: “Bất quá chỉ là vui quá hóa buồn thôi, đã chấp nhận đầu tư thì tất sẽ phải chịu thiệt thòi!” Giữ vững tinh thần, anh cúi đầu bắt đầu nghiên cứu báo cáo trong tay.
Đỗ Vân Huy thấy anh ta vẫn tư duy rõ ràng, logic thông thuận, ánh mắt vẫn độc hệt như gan Khổng Tước, liền yên tâm.
Lúc chuyên tâm làm việc, thời gian cũng sẽ trôi qua rất nhanh.
Nghe thấy tiếng Đỗ Vân Huy đóng cửa rời đi, Lý Vân Ca mới đẩy báo cáo trong tay ra, đựa vào ghế dựa, nhắm mắt suy nghĩ chuyện giữa anh và Y Minh.
Anh nghĩ tới, phản ứng của người nhà Y Minh bất quá cũng chỉ là cực lực phản đối, lý do bức bách đơn giản cũng chỉ là phụng dưỡng, chữ hiếu, huyết thống thậm chí cả sinh con, anh cũng đã nghĩ cách đối phó cho thật kĩ cả rồi.
Ba Lục sao, sẽ không quá khó!
Mẹ Lục thuộc phần tử nữ trí thức xưa điển hình, sĩ diện, hiểu triết lý, cố chấp, không dễ thỏa hiệp, nhưng Lý Vân Ca vẫn có niềm tin, bởi vì bà ấy, cực kỳ thương Y Minh.
Đây chính là thứ vũ khí lớn nhất của Lý Vân Ca, tuy nhiên, nó không thể nghi ngờ chính là một thanh kiếm hai lưỡi.
Mà cái làm cho Lý Vân Ca cảm thấy phức tạp nhất lúc này, lại là phản ứng của Y Minh.
Lý Vân Ca xoa xoa lông mi, nhẹ nhàng cười cười, “Phiền quá……, khổ nhục kế gì cũng đưa ra cả!”
Khi đưa Y Minh trở lại bệnh viện đêm hôm trước, xe dừng trước cửa bệnh viện, Y Minh ngồi ở đằng sau, sau nửa ngày vẫn không hề động đậy.
Lý Vân Ca muốn mở miệng, lại nghe thấy giọng nói nghi hoặc, lo sợ nhẹ nhàng của em ấy vang lên, “Đại ca, bọn mình, bọn mình hình như đã sai rồi!”
Là câu hỏi, nhưng lại chẳng hề có khẩu khí để hỏi nào.
Lý Vân Ca nhìn Y Minh đang bất an, đau lòng thấy em ấy sợ hãi, bất an và đấu tranh, Lý Vân Ca bèn nắm tay cậu, “Đợi mẹ em tỉnh, anh sẽ đi gặp bà ấy.”
Lý Vân Ca nghĩ, dẫu như thế nào cũng không thể để một mình Y Minh gánh chịu áp lực như thế. Lại không ngờ rằng Y Minh thoáng cái lại đẩy phắt anh ra, “Không, không được, không thể để bà ấy biết là anh!!”
Ba chữ không liên tiếp của Y Minh, hệt như ba lưỡi dao sắc bén găm vào cơ thể Lý Vân Ca, sau cái cảm giác lạnh lẽo ngắn ngủi là sự đau đớn rõ ràng, Lý Vân Ca cười khổ, mình xem ra cũng không phải người bằng kim cương….., đặt em ấy vào lòng hoàn toàn, lại không ngờ em ấy lại có thể hạ một đòn sát thủ như thế.
“Y minh…”Lý Vân Ca hít một hơi thật dài, “Y Minh, em…..em đây là…..muốn chia tay anh thật nhanh sao?” Một câu ngắn gọn, nhưng lại dùng toàn bộ khí lực mới nói ra được.
Móa, tự mình cạo thịt mình đúng là đau thật! Lý Vân Ca thầm mắng!
Y Minh biết rõ, cái người trước mắt này, không nghi ngờ gì là đang thông cảm với mình. Nhiều khi, mình chẳng cần nói ra suy nghĩ của mình, anh ấy đã nhận ra được! Mà bây giờ, cái ý niệm mềm yếu