Lý Vân Ca mở máy chạy trên đường cao tốc, tự nghĩ rằng, xem ra đạo hạnh của mình vẫn chưa đủ a! Sự dao động trong chốc lát của Y Minh, rõ ràng đã khiến cho anh không chỉ đau lòng mà còn có chút sợ hãi nữa!
Nghĩ đến những lời Y Minh vừa nói, cả những hành động sau đó của cậu, Lý Vân Ca thở dài, khẩn cập đỗ xe lại, nâng tay vuốt vuốt ngực mình, hít hít khí, tựa hồ đã thoải mái hơn một trước.
Vặn mở CD trong xem, Lý Vân Ca chậm rãi hạ ghế xuống, nằm trong xe, nhâm nhi chút âm nhạc chậm rãi chảy xuôi. Cũng khiến bản thân chậm rãi thả lỏng trong điệu nhạc.
Không biết qua bao laai, lại vang lên một hồi độc tấu Saxo ưu thương, là giai điệu, là nhịp điệu mà mình đã sớm quen thuộc. Ca từ phía sau đã sớm in cả vào trí óc rồi….
There ‘s a boy here and he ‘s almost you
Almost all the things that your eyes once promised
I see in his too
Now your eyes are red from crying
…
There ‘s a part of me that ‘s always true. . . always
Not all good things come to an end now it is only a chosen few
I ‘ve seen such an unhappy couple
…
Càng nghĩ, Lý Vân Ca lại càng quyết định nên chậm lại một chút, trước kia anh không muốn, sau này có thể cũng không muốn tìm một cậu bé giống hệt Y Minh, nhìn vào mắt cậu nhóc, trong nội tâm lại khẳng định chắc chắn là em ấy rồi!*
Không thể mơ hồ, không thể chỉ là mơ hồ được, chậm lại một chút thôi, nếu em ấy có thể bước qua cơn dao động này, sau này sẽ thật sự có can đảm để ở cùng một chỗ với mình a!
Cầm điện thoại lên, mau chóng bóp chết chút sợ hãi ít ỏi trong lòng mình.
“Alo, bác Lý, con là Vân Ca…”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm trầm như hòa, chậm rãi hóa giải những….mặt trái của cảm xúc trong lòng mình!
“Vâng, vâng….dạ, con sẽ không hối hận đâu!” Lý Vân Ca cười trầm thấp, quả nhiên hai lão già này đã thành tinh rồi, “Hỏi bác Lâm đi!”
Nghĩ thông suốt, là một chuyện, nếu tự làm thật, thì thật đúng là không dễ dàng a!
Lý Vân Ca chậm lại một chút, không dám liên hệ quá nhiều với em ấy, lại không dám không liên hệ với em. Không dám liên hệ quá nhiều với em, là vì biết rõ đứa nhóc dịu dàng ngoan ngoãn kia rất ngốc, đương nhiên sẽ không ngừng áy náy và tự trách bởi hành vi của minh. Mình lúc này mà gọi điện cho em ấy quá nhiều…, sẽ lại càng nhắc nhở em ấy đến cái chuyện khiến em ấy áy náy tự trách kia! Cũng không dám không liên hệ với em ấy, là do sợ em ấy sẽ tự mình nghĩ ngợi lung tung khi thấy mình bỏ mặc em, không đành lòng để cho em ấy đã có áp lực lại không biết hóa giải làm sao như thể, không thể bỏ mặc em ấy tự đi ứng phó với lần khó khăn không hề dễ đối mặt này!
Hơn nữa, trong cái khoảng thời gian cách biết này, chuyện mình mỗi ngày đều nhớ đến em ấy là một chuyện không thể phủ nhận.
Y Minh, Y Minh!
Khi đó Vu Việt còn nói mình thủ được mây mờ trăng sáng tỏ minh, nào biết rằng giờ đây mình còn phải ca Thái Vân Truy Nguyệt a, vậy thì truy thôi, truy thôi!
*thủ được mây mờ trăng tỏ minh: Ý chỉ người kiên trì cuối cùng cũng có thể giành thắng lợi
Đỗ Vân Huy nhìn Lý Vân