Lý Vân Ca đi trở về bên giường, ngồi xuống bên cạnh Y Minh. Đưa mắt nhìn con người mình đã để trong lòng nhiều năm, sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng hất tóc mái đang che trán của cậu lên.
Dưới ánh sáng nhu hòa, Lục Y Minh thành thành thật thật mà ngủ. Lý Vân Ca nhìn cậu từng điểm từng điểm, ánh mắt xẹt qua cái trán trơn nhẵn của cậu, cái mũi có chút nhếch lên, cái môi nở nang ửng đỏ, cái cằm hình cầu, cái cổ thon dài, ***g ngực lên xuống theo tầng suất hô hấp nhẹ nhàng, cơ thể trẻ trung ẩn giấu dưới cái chăn. Lý Vân Ca nhìn một hồi lâu, đặt là trong bình thường hắn cũng không dám nhìn không kiêng nể gì như thế, bởi hắn biết, ánh mắt mình có biết bao nhiêu bạo lộ.
Lý Vân Ca cười cười, đưa tay chà xát khuôn mặt mình, rồi sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn Y Minh. Ngẩng đầu nhìn nhìn Lục Y Minh ngay cả một chút phản ứng cũng không có, Lý Vân Ca trầm thấp lầm bầm lầu bầu, “Tôi thật giống tội phạm.”
Khẩu khí thờ dài thật dài, Lý Vân Ca đứng dậy đi vào phòng tắm. Gội rửa cảm giác chán chường khắp cơ thể, cũng rửa đi ngọn lửa mạnh mẽ trong lòng.
Một thân nhẹ nhàng khoan khoái bước ra từ phòng tắm, Lý Vân Ca mở tủ lạnh nhỏ ra dưới quầy bar, nước khoáng lạnh băng là thứ hắn cần bây giờ. Xách một chai nước, Lý Vân Ca nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, bước ra ngoài.
“Y Minh, Y Minh, dậy tắm rửa rồi ngủ tiếp a, thoải mái lắm!” Lục Y Minh mơ mơ màng màng nghe được có người gọi mình, nhưng mí mắt chát chát căn bản không thể mở được. Lục Y Minh trở mình, trong miệng lẩm bẩm, “Em muốn ngủ, đừng làm ồn…”
Lý Vân Ca dở khóc dở cười mà nhìn Y Minh trở mình nằm ngiêng, tối nay tốt xấu gì cũng phải ngủ chung trên một giường lớn, mình cũng không muốn nửa đêm bị người khác vực dậy gọi đi tắm rửa.
Không thể làm gì, Lý Vân Ca đi vào phòng tắm lấy một bồn tắm hơn phân nửa đều là nước, quay người đi về giường.
“Y Minh, dù nhóc không muốn,…… nhưng anh vẫn phải đưa được nhóc vào bồn tắm!” Lý Vân Ca uy hiếp nói, mặc dù biết hành vi của mình có chút khác người, nhưng Lý Vân Ca cũng không nhận ra hành động này khá giống của bọn tiểu nhân, tuy rằng phần lớn thời gian hắn đều làm chính nhân quân tử.
Y Minh giật giật thân thể, đem đầu vùi vào giữa khe hai đầu gối.
Lý Vân Ca cười cười, đây chính là tiền từ trên trời rơi xuống a, quá lời!!!!
Thò tay xốc cả người Lục Y Minh từ trong chăn lên, Lục Y Minh rõ ràng rất ngoan ngoãn không có động tĩnh gì. Thò tay từng bước từng bước cởi bỏ khuy áo của chiếc áo sơ mi màu lam tro, tâm tình Lý Vân Ca ngày càng tốt.
Da thịt tuổi trẻ trơn bóng từng chút lộ ra theo từng động tác của hắn, dưới ánh đèn càng trở nên óng ánh trơn bóng, mà sau khi uống rượu say, làn da trước ngực lại phát ra một mảng màu phấn hồng.
Cuối cùng cũng cởi được cái cúc áo cuối cùng, Lý Vân Ca đem tay trái rời khỏi cái cổ Y Minh, thoáng nâng cơ thể cậu lên, cởi tay áo xuống. Y Minh bị đè ngang tựa như cũng cảm thấy có chút lạnh, khẽ ừ.
Lý Vân Ca đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 27 độ, sau đó mới bắt đầu tháo đai lưng cậu ra, lúc kéo khóa quần cậu, lộ ra chiếc quần lót màu lam trên người Y Minh, hai tay nắm lấy hai bên lưng quần của Lý Vân Ca hơi dừng lại, quyết định xem trước nên cởi hay giữ đồ lót của cậu. Sức quyến rũ của mình với người khác xem ra cũng tàm tạm, đối với Y Minh, vẫn là tự thân vận động a.
Cái này là ưu điểm của Lý Vân Ca, biết rõ đâu là thời điểm thích hợp để thừa nhận năng lực của mình có hạn.
Ôm lấy cái người mà mình hằng nhớ mong, bạn nói Lý Vân Ca không hề nghĩ ngợi lung tung chút nào thì thật là chuyện không có khả năng.
Nhưng mà, trong loại tình huống này, Lý Vân Ca kỳ thật đã tương đối hài lòng. Hiện tại hắn chẳng những có thể nhìn cho đã, lại còn có thể động tay động chân nữa chứ sao. Y Minh bị bỏ vào bồn nước, chỉ cảm thấy thân thể rung rinh, cảm giác