Đêm vĩnh viễn khó quên?
Đêm xuân khổ đoản?(Đêm xuân quá ngắn)
Lý Vân Ca nhìn Y Minh ngủ bên cạnh mình, trong đầu không ngừng luân chuyển hai ý niệm hoàn /toàn tương phản. Sau đó, Lý Vân Ca âm thầm nở nụ cười. Cái ông Einstein* đó thiệt cao, thiệt cao. Nhìn Y Minh cách mình bất quá cũng chỉ một gang tay, Lý Vân Ca quyết định xem đêm nay như một đêm xuân đến độ, khóe miệng vẽ lên một nụ cười, chậm rãi buồn ngủ.(*Albert Einstein, tìm hiểu thêm tại đây)
Mà Y Minh nửa đêm tỉnh lại thì khó có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy được. Còn nhớ rõ tình cảnh trong mộng của mình, một giảng đường nho nhỏ, bản thân đang nhìn Gia Tuệ, Gia Tuệ thì đang mỉm cười nhìn về phía trước. Lúc tan học, đi tìm cô ấy, lại thấy cô ấy nhẹ nhàng đưa cái lưng của mình rúc vào trong ngực một cậu trai, sau đó mới ngẩng đầu mỉm cười với mình, nói, Y Minh, hẹn gặp lại!
Nội tâm rất khó chịu, rầu rĩ và đau nhức. Chỉ có thể không ngừng hỏi, tại sao, tại sao, tại sao,….
Trong đầu, tình cảnh hồi chiều và tình cảnh trong mộng không ngừng luân chuyển, giấc mơ không giống sự thật, nhưng cái giống nhau chính là Gia Tuệ cùng một người khác ôm ôm ấp ấp.
Ban đêm, người ta được phép thể hiện sự yếu ớt, mong manh, Y Minh cảm thấy trong ngực đã đau đến khó chịu, đau nhức đến độ một mình mình không thể gánh được. Quay đầu, nước mắt tràn ra, im lặng rơi xuống chiếc gối đầu mềm mại.
“Anh…..” Y Minh nhẹ nhàng kêu, tay cũng dò xét sang.
Đang trong cơn buồn ngủ mơ màng mà Lý Vân Ca vẫn nghe được tiếng Y Minh hình như đang gọi mình, còn chưa kịp mở mắt đã phát giác trên người mình lạc thêm một tay, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của mình.
Buồn ngủ trong Lý Vân Ca thoáng cái đã chẳng còn, mở mắt ra, chần chờ hỏi, “Y Minh?” Nghe thấy tiếng thưa nhẹ nhàng của Y Minh, Lý Vân Ca xoay người bật đèn ngủ cạnh đầu giường lên. Lúc ngọn đèn chợt sáng lên, Lý Vân Ca quay đầu chứng kiến Y Minh giơ cánh tay lên che khuất mắt mình, sau đó rầu rĩ nói: “Anh, tắt đèn đi.”
Lý Vân Ca nghe được lời này có chút giọng mũi, còn có vệt nước nơi gối đầu của cậu ánh lên dưới ánh sáng yếu ớt. Trong tích tắc, lòng như thể bị cái gì đó xẹt qua.
Lý Vân Ca nghe lời tắt đèn đi, chậm rãi nằm xuống. Lẳng lặng trong đêm, Lý Vân Ca không thể không ngừng thở dài, nhích thân qua. Thò tay ôm lấy người, hắn không hiểu vì sao, từ lúc gặp nhau buổi chiều, Y Minh cứ “Yêu thương nhung nhớ” như vậy.(*Ý câu này theo mình hiểu là anh Vân Ca thắc mắc tại sao bé Y Minh cứ làm vẻ đau khổ như thế, câu trên là mình chém theo ý hiểu.)
Y Minh đưa đầu dựa vào bờ vai dịu dàng hiền hậu, trong bóng tối có thể có người để dựa vào như vậy, chút ấm ức trong nội tâm tựa như từng giọt từng giọt từ từ chảy xuôi xuống. Đã không còn vật che chắn, không còn cố kị, sự ấm ức kia chậm rãi hiện ra như nước tràn Kim Sơn. Tay trái Lý Vân Ca nắm lấy tay Y Minh, tay phải nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, cái gì cũng không hỏi.
Thút thít nỉ non đích thật là con đường giải tỏa cảm xúc cho con người, khi chút ấm ức trong nội tâm biến mất, Y Minh dần dần thả lỏng lòng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi Lý Vân Ca nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai chuyển thành hô hấp chậm rãi, hắn cười khổ. Chậm rãi vươn tay với chiếc điều khiển từ xa ở đầu giường, hạ nhiệt độ điều hòa xuống