Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, trong phòng bệnh của Lan Chi đầy tiếng ồn và hoa tươi do đồng nghiệp mang đến, Joey cười cười nói mấy câu:Cô gái à! Hôm bữa em làm mọi người sợ chết khiếp đó.Hải Triều cũng nói thêm:Đúng rồi! Hôm bữa báo chí công an bao vây tòa nhà như phim.
Mọi người căn bản không biết được gì cả.Lan Chi ngơ ngác:Nghiêm trọng thế sao ạ? Em xin lỗi mọi người làm mọi người lo lắng.Thu Lan vẫn đi theo mọi người vào thăm Lan Chi, tuy bình thường cô không ưa thích gì Lan Chi nhưng vẫn muốn xem Lan Chi ra dạng như thế nào khi bị sát thủ đâm, cô vẫn cười và gọt trái trái cây cho Lan Chi:Cô ăn trái cây đi.
Anh Jack nói là chúng tôi phải vào chăm sóc cô vì cô không có người nhà.Lan Chi cười thầm trong lòng, “đúng là bây giờ mình không có người nhà thật” cô vui vẻ đón nhận trái cây và tươi cười nhẹ nhàng:Cảm ơn chị Thu Lan.Thu Lan cười rồi quay qua nói với các đồng nghiệp:Hay là chúng ta về thôi cho Lan Chi nghỉ ngơi, à mà Lan Chi không ai chăm sóc cô thật sao?Lan Chi cười nhẹ:Có chứ! Lát nữa bạn thân của của em đến.
Mấy anh chị về đi.
Anh Joey bữa cơm trưa cùng mọi người em sẽ mời mọi người sau nha.Joey cười:Được rồi! Em khỏe lại đi rồi đi ăn uống hát hò quậy tưng bừng.Hải Triều lườm anh ta:Anh hay lắm! Suốt ngày quậy tưng bừng.
Anh quậy thử em xem! Anh sẽ biết tay em.Lan Chi ngạc nhiên:Hai người! Hai người là…Hải Triều cười tươi như hoa:Em muốn nói gì? Chúng tôi không phải như em nghĩ đâu.Joey cũng chối bay chối biến:Đúng đó Lan Chi à! Em đừng hiểu lầm.Thu Lan cười sảng khoái, lần đầu tiên cô ta thoải mái như vậy:Càng giải thích càng rối.
Thôi về thôi.
Lan Chi mau khỏe nhé.Lan Chi gật đầu, bọn họ lại ra ngoài mỗi người một câu:Chị không có gì với joey thật chứ?Ai thèm có quan hệ gì với anh ta.Nói mà không nhìn lại em đi.
Anh mới không thèm có quan hệ gì đó.Thôi tôi biết rồi anh và chị chơi trò lén lút.Không có mà.Sao mà có gì được, Em nghĩ nhiều rồi.Cả bọn cười bước ra thang máy bệnh viện xuống.
Bên này thang máy khác mở ra Bách Lâm cùng với Trúc Ngọc bước ra.
Bách Lâm nói với Trúc Ngọc:Em cứ tìm ba em đi.
Anh qua thăm một người bạn.
Có gì sáng mai em cứ đến công ty anh cũng được.Trúc Ngọc nhìn anh với cái nhìn ngập tràn ngưỡng mộ:Đước ngày mai em qua gặp anh.
Còn nữa em sẽ nói với ba về việc dự án.Bách Lâm cười giả vờ khước từ:Không cần đâu em.Trúc Ngọc lắc đầu:Không sao! Em sẽ giúp anh!Bách Lâm gật đầu cười như tỏa nắng với cô, mái tóc nâu bồng bềnh gương mặt anh tuấn của anh khiến cô đỏ mặt, anh nói giọng trầm ấm:Vậy anh phải cảm ơn em nhé! Anh đi trước đây.Anh quay lưng đi, cô nhìn theo bóng lưng anh trong lòng ngổn ngang cảm xúc, từ lúc gặp lại Bách Lâm cô luôn muốn ở bên cạnh anh như ngày xưa, nhưng ngày đó anh sẵn lòng bảo vệ cô vậy còn bây giờ thì sao? Anh sẽ luôn ở bên cô sao? Trong lòng có nhiều nỗi lo nhưng cô không nghĩ nữa xoay người bước về hướng ông Hoàng Tùng.Bên này Lan Chi đang buồn chán nằm trên giường bệnh thì Bách Lâm bước vào khiến Lan Chi ngạc nhiên:Anh Bách Lâm! Anh đến rồi à?Bách Lâm gật đầu hỏi thăm:Em ăn gì chưa? Anh mua cho em ăn?Lan Chi cười tươi:Em ăn rồi! Còn anh?Bách Lâm cười, giọng đầy yêu thương:Em mới là bệnh nhân đâu phải anh, nên em không cần lo cho anh.Lan Chi mỉm cười gượng gạo rồi nói giọng nhẹ nhàng:Bách Lâm, em xin lỗi anh.Bách Lâm ngạc nhiên:Em xin lỗi vì điều gì? Nếu như em xin lỗi vì làm phiền anh thì em không cần nói, anh không thấy phiền.
Còn nếu em xin lỗi về việc lựa chọn tình cảm của em thì cũng không cần thiết.
Anh hiểu em, nhiều năm qua anh điều biết trái tim em không hề có chỗ cho anh.
Nhưng mà tất cả do anh tình nguyện giúp em, không phải tìm cớ lấy lòng em.Lan Chi vô cùng sửng sốt với thái độ của anh, trong lời nói của anh có trách móc, có chút chua xót và cũng rất tình cảm:Anh Bách Lâm, ngoài cảm ơn anh và xin lỗi anh ra, em không biết phải làm gì cho anh nữa.
Anh đã giúp em rất nhiều nhưng mà em…Bách Lâm ngồi cạnh giường Lan Chi.
anh nhìn cô và hỏi cô:Vậy em nói cho anh biết, nhiều năm qua tại sao em không lựa chọn anh?Bị anh hỏi cô hơi ngập ngừng im lặng.
Bách Lâm nói tiếp:Em biết tại sao anh không bao giờ ép em trả lời anh không? Vì anh không muốn làm khó em càng không muốn miễn cưỡng em, anh hiểu để yêu một người thì thời gian không phải là vấn đề.
Nhiều năm qua nhiều lần anh tỏ tình với em, thái độ của em cho anh biết em không hề coi đó là thật.
Anh cũng biết người em đang tìm kiếm không phải anh.
Nhưng mà em yêu ai cũng được, nhưng đừng là Nguyên Phong được không?Lan Chi suy nghĩ hồi lâu, không chịu được sự thắc mắc trong lòng:Anh có thể cho em lý do được không? Tại sao? Tại sao không thể là Nguyên Phong? Với lại tình cảm đâu thể nói như vậy được.
Cơ bản anh không hiểu được em.Bách Lâm nhìn Lan Chi với biểu hiện này có lẽ cô ấy đã động lòng với tên Nguyên Phong rồi, anh trầm mặc nhưng không nói được lý do là vì Nguyên Phong và gia đình họ Trần là người gây ra cái chết thương tâm cho ba mẹ anh, anh sẽ trả thù họ, và nếu như Lan Chi yêu Nguyên Phong thì anh không thể lợi dụng cô, không còn cơ hội đến với cô và anh cũng không thể nhẫn tâm làm hại cô, trong lòng anh mâu thuẫn, tim đau như bị ai moi ra, những thù hận trong lòng anh quá sâu sắc và không cách nào xóa bỏ.
Anh không nói thêm gì, anh lạc qua chuyện khác:Xin lỗi em! Em coi như anh bị điên đi.
Có thể hứa với anh được không?Lan Chi hơi bực mình, hơi tức giận ngồi thẳng lên trúng vết thương cô la lên:Á!Bách Lâm hoảng hốt:Em có sao không? Anh xin lỗi em.Lan Chi thở dài chia sẻ:Em không sao? Anh Bách Lâm, em mong anh bình tâm lại, sau này chuyện em anh đừng nghĩ nhiều nữa.
Em và anh đã quen biết nhiều năm, em luôn xem anh là một người quan trọng với em, nhưng từ lâu em cũng nói với anh rồi.
Chúng ta không thể.
Còn chuyện của em và Nguyên Phong vẫn còn chưa đến đâu.
Mong anh đừng suy nghĩ nhiều!Bên ngoài có người giúp việc đứng nhìn Lan Chi, Lan Chi biết có người giúp đỡ nên gật đầu chào, Lan Chi quay lại nhìn Bách Lâm, anh nãy giờ rơi vào im lặng.
Anh không biết nói gì, nội tâm anh quá hỗn loạn, rõ ràng khi không đối diện với Lan Chi anh sẽ mạnh mẽ và nói rằng anh không hề yêu cô và sẽ không đau khổ vì cô, nhưng khi gặp cô nghe cô nói những lời nói này, lòng anh phức tạp không thôi, anh thấy mình thất bại, rõ ràng là dặn lòng trăm vạn lần không thể yêu mà sao trong tim nó khó chịu như thế này.
Thấy Bách Lâm không nói gì Lan Chi gọi anh:Anh Bách Lâm! Anh không sao chứ? Nếu những gì em nói anh cảm thấy khó chịu thì em xin lỗi.Em đừng xin lỗi nưa! Không sao đâu.
Em nghỉ ngơi đi.
Cô giúp này sẽ chăm sóc cho em.Em cảm ơn anh! Uyển Nhi nói cô ấy sẽ đến với em tối nay.Bách Lâm cười:Công việc của cô ấy bất chợt, nên anh nghỉ thuê người giúp em là ổn nhất.
Uyển Nhi cũng sẽ đồng ý thôi.
Em nằm xuống đi.
Anh về đây.
Em cần gì thì gọi anh.
Cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Anh không sao.
Đâu phải lần đầu bị em cho ăn hành.Lan Chi cười nhạt nhẽo:Ý anh là đang trách em đó à?Bách Lâm nở nụ cười ấm áp:Tiểu thư của tôi à! Em có thể nhường anh một chút không? Với cái tính của em thì thôi…anh chịu thua em.Lan Chi nheo mắt cười:Được rồi! Anh có việc thì về đi.
Em đã ổn rồi!Ừ! Nhưng em cẩn thận nhé.
Việc này em có muốn điều tra không?Không cần! Nếu muốn em sẽ tự tìm hiểu, anh đừng nhúng tay vào, sẽ liên lụy anh.
Em không muốn anh có chuyện xảy ra.Thôi được rồi! Anh về nhé!Anh đứng dậy vỗ vào đầu cô nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi bước nhanh ra cửa.Ngoài cửa lại xuất hiện đám người Nguyên Phong, xem ra Lan Chi lại chưa được tĩnh lặng, Ngọc Diệp sải chân bước tới hỏi:Anh! Lan Chi ở phòng này hả?Nguyên Phong gật đầu:Ứ chúng ta vào trong đi.Hoài Nam và Huy Tường theo sau, vừa bước vào Lan Chi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngọc Diệp và Nguyên Phong rồi đột nhiên nhìn thấy Huy Tường cô hơi kích động làm đau vết thương kêu lên một tiếng:A!Nguyên Phong sốt ruột chạy tới đỡ cô:Em không sao chứ? Em nằm im đi, bị thương mà cứ cử động hoài vậy.Lan Chi lắc đầu, vẫn vẻ mặt thanh thuần, đôi mắt sáng trong Nguyên Phong nhìn vào khiến lòng càng không thể yên ổn, anh cứ nhìn chằm vào cô, không có ý định buông hai tay đang đè lên vai Lan Chi.
Nhưng Lan Chi lấy tay gạt ra rồi nhìn vào Ngọc Diệp cười.Nhìn xung quanh phòng Ngọc Diệp hỏi han:Cô vẫn ổn chứ?Lan Chi cười nhẹ nhàng:Em vẫn ổn, anh chị cứ yên tâm.Hoài Nam chen vô, cầm trái cây vào để trên bàn:Lan Chi cô ăn trái cây nhé, mau khỏe lại để còn dịp hẹn cô buổi cà phê.Lan Chi cười;Cảm ơn anh! Em sẽ khỏe sớm thôi.Từ đầu đến cuối cô không hề nhìn lấy Huy Tường một chút, anh cũng không thể tùy tiện mà thể hiện sự quan tâm gì, Nguyên Phong nhìn qua Huy Tường rồi hỏi:Sao anh cũng đến đây?Huy Tường sọt tay vào túi quần cười khẩy:Thì nghe rằng em ấy bị thương, tôi có lòng đến thăm, dù sao mấy ngày trước mới làm quen thì cũng coi như là bạn bè rồi.Hoài Nam thì cũng không biết nói gì, Nguyên Phong thì cứ nhìn Lan Chi trong lòng có vẻ xót xa, Ngọc Diệp thì nhìn qua Nguyên Phong, có lẽ cô không thể đứng như vậy hoài, nhìn cảnh họ tình chàng ý thiếp như vậy khiến trái tim cô không chịu nổi nên cô gắt giọng hỏi Nguyên Phong:Mình cũng thăm Lan Chi xong rồi! Anh đi ăn tối với em được không?Cô muốn thể hiện một chút tầm quan trọng của mình với Nguyên Phong, xem anh ấy có nể mặt mà rời khỏi đi cùng với cô không, và cũng là khiến cho Lan Chi biết anh ấy là của cô, nhưng mà kết quả lại làm cho cô thất vọng, nếu là trước đây cô sẽ làm ầm lên, hét lên nhưng giờ đây cô vẫn kiềm chế được, nhưng trong lòng sôi sục không yên, bỗng cô nhìn về phía Lan Chi, đôi mắt có vẻ hơi nghi ngờ có một chút khinh bỉ trong đó.
Lan Chi tránh ánh mắt đi và định nói thì Nguyên Phong đã lắc đầu:Kelly! Anh xin lỗi em.
Hôm khác anh sẽ mời em ăn tối lại, hôm nay anh có việc muốn nói với Lan Chi.
Nếu như em bận em có thể về trước.Hoài Nam vỗ vai Ngọc Diệp:Kelly! Hôm nay anh sẽ đi với em, anh có chuyện nói với em nè.Ngọc Diệp mím chặt môi suy nghĩ rồi gật đầu:Vậy cũng được! Nhưng mà Nguyên Phong anh về nhớ gọi cho em nhé.Được! Nguyên Phong gật đầu trong lòng vẫn dồn nén khó nói.Lan Chi nhìn ra được Ngọc Diệp vốn dĩ là thích Nguyên Phong, à không phải nói là yêu