Tại chung cư cũ kỹ, tối tăm, môi trường sống không dễ chịu lắm Trường Thanh nằm trên ghế sofa cũ, bên cạnh ngổn ngang bông băng dính đầy máu, Thế Tâm lo lắng hỏi:Cậu nhóc này! Định nhờ cậu làm chút chuyện, nhưng sao lại bị như vậy chứ? Do ai làm ra thế!Thật ngại quá! Em có vài thông tin lần trước anh nhờ em tìm hiểu, em tìm sắp ra rồi nhưng mà chưa có manh mối chính thức.Thế Tâm nhìn cậu ta rồi cười:Sao lần này cậu để bị thương nặng như vậy?Trường Thanh nằm đó gương mặt đau đớn:Do bất cẩn thôi.
Lâu lâu bị một lần.
Em không sao, không chết được đâu!Thế Tâm vừa chăm sóc vết thương vừa cằn nhằn:Hay lắm! Cậu có bao nhiêu cái mạng, chết hụt mấy lần rồi đó, đừng lấy tính mạng ra đùa nữa.
Cậu không thể thoát được đám người đó sao?Trường Thanh lắc đầu:Không thể! Em là người của họ, chết hay sống cũng sẽ không thể rời đi.
Chuyện hơi phức tạp sau này sẽ rồi anh sẽ hiểu em.Còn sau này gì nữa, sự quen biết của chúng ta không phải ngày một ngày hai.Trường Thanh nằm đó đau đớn nói với Thế Tâm:Lấy cho em lon bia đi.
Em đau quáThế Tâm lắc đầu:Cậu nằm nghỉ đi đừng cử động, tôi đi lấy nước cho cậu.
Sau đó nấu chút cháo cho cậu.
Bị thương vậy còn đòi uống bia, muốn chết à?Ứ! Chết được mới nói.Thế Tâm đi thẳng vào bếp, nói vọng ra:Cậu cho tôi biết một chút tin tức đã điều tra được đi!Trường Thanh chỉ tay vào đầu tủ, trên đó có tập hồ sơ, Thế Tâm cầm lấy và mở ra, vẻ ngạc nhiên thể hiện trên mặt, anh suy nghĩ cẩn thận rồi cất tài liệu vào trong túi.Trường Thanh cười khẩy:Sao hả? Kết quả quá sức tưởng tượng của anh à?Không hẳn! Dù sao thì tôi cũng đoán biết được vài phần về thân phận của cô ấy.Trường Thanh hút một điếu thuốc:Việc cô ta bị sát thủ Nhật Bản đâm thì thật là nguy hiểm đấy, và người thuê được sát thủ Nhật Bản cũng có thân phận không đơn giản.Chẳng phải có tiền là thuê được sao?Không! Có tiền là một chuyện, nhưng để thuê sát thủ trong hội Himura thì không phải ai cũng tìm được.Thế Tâm chợt có chút lo lắng:Có thể đây là một âm mưu lớn.Trường Thanh gật đầu:Hôm anh gọi em, lúc đó em đã biết anh muốn nhờ em tìm hiểu vụ việc, vì lúc cô ta đang ở bệnh viện là có tin nhắn của đàn em nhắn tin báo em biết sự việc, nhưng tiếc là em bị bất cẩn đụng trúng người của tên trùm Thiên Bá.
vì thù xưa tụi nó làm em ra nông nổi thế này, nhưng anh yên tâm em khỏe hơn rồi em sẽ tiếp tục tìm hiểu cho anh.Thế Tâm xua tay:Thôi không cần nữa, cậu giữ sức trước.
Chuyện này khá nguy hiểm.Trường Thanh lắc đầu:Khống chính em cũng muốn tìm hiểu.
Xem ra sự việc này nó không đơn giản như vậy.Tại quán rượu bên đường, không gian thoáng mát, Hoài Nam rót bia cho Ngọc Diệp, Ngọc Diệp lúc này đã ngà ngà say cô cầm luôn chai bia uống ừng ực, thứ dư vị đắng nghét này chảy xuống cuống họng thật khó chịu không ngon lành gì cả, càng uống cô càng cảm thấy buồn phiền, cảm thấy càng đau lòng hơn, cô lại cười trong sự đau khổ:Nhất túy giải thiên sầu gì chứ! Toàn gạt người.
Càng uống càng sầu.
Anh Hoài Nam, anh nói xem có phải em tệ lắm không?Hoài Nam nhìn cô đang tự dằn vặt anh cảm thấy có chút khó xử, anh dịu giọng với cô:Không đâu! Anh thấy em rất ưu tú.Ngọc Diệp cười trên sự thống khổ của bản thân:Ưu tú kiểu gì? Ưu tú kiểu gì mà chỉ có một người đàn ông hết lần này đến lần khác điều bị những thứ gọi là thanh thuần trong sáng gì đó cướp mất.Cô lại uống tiếp tục, Hoài Nam để yên cho cô uống, vì biết có ngăn cản cũng không được với cô gái này anh lặng lẽ nhìn cô, lắc đầu không biết giải quyết như thế nào, Ngọc Diệp lại lặng lẽ uống ngụm bia, đôi mắt lưng tròng những bi ai hỏi tiếp:Anh có thể cho em biết lý do Nguyên Phong không yêu em được không? Tại sao bảy năm đã trôi qua, anh ấy bắt đầu quên được Jessica, thì sao anh ấy không đón nhận em, mà đón nhận người khác, trong mắt à không trong tim anh ấy rốt cuộc có hiểu được tình cảm của em không? Sao ai cũng thấy được tấm chân tình của em, chỉ duy nhất anh ấy không muốn đón nhận.
Em đã làm gì sai sao?Hoài Nam vỗ về nhìn bộ dáng cô ta anh không biết nên khuyên như thế nào anh chỉ nói với cô:Kelly! Có lẽ em không nên nói như vậy, yêu một người không sai, chờ đợi một người không sai, lý do tốt nhất anh có thể nhìn thấy được ở em và Nguyên Phong là hai người không hợp nhau về tính cách, em thật sự quá mạnh mẽ và chủ động, em lại thích chiếm hữu lòng đầy háo thắng, thứ em muốn em phải có cho được, em không chấp nhận ai tốt hơn em.
Tuy rằng em là một người rất ưu tú rất xinh đẹp nhưng em lại thiếu đi sự dịu dàng, lúc nào em cũng tỏ ra khí chất áp bức, thái độ coi thường xung quanh, khiến cho Nguyên Phong cảm thấy ngột ngạt với lại Nguyên Phong là đàn ông, cậu ấy luôn muốn tìm một người dịu dàng, có thể có kiên cường nhưng phải là một người dịu dàng và kể cả sự thiện lương.Ngọc Diệp sững sờ nghe được như vậy cô kiềm chế không khóc:Em sẽ thay đổi.
Em sẽ thay đổi như cô bé vừa rồi.Hoài Nam lắc đầu:Như vậy Nguyên Phong cũng sẽ không thích em.Tại sao? Cô chấp vấn lại.Hoài Nam thờ dài:Vì cậu ấy sẽ không yêu một người mà ngay cả bản thân cũng đánh mất, Kelly tính cách của em là sự tôn nghiêm của em, nếu em vì Nguyên Phong mà thay đổi em sẽ không còn là em, và Nguyên Phong cũng sẽ khinh thường em hoặc không thì chỉ có thương hại em.
Em chỉ muốn nhận được sự thương hại thôi sao?Ngọc Diệp im lặng, Hoài Nam nhìn cô biết rõ với tính tình kiêu ngạo, ích kỷ của cô thì sẽ không cần sự thương hại.
Anh nói thêm với lời nhẹ nhàng nhưng sâu sắc:Anh biết em và gia đình Nguyên Phong quen biết nhau từ nhỏ, nhưng sao em không buông xuống thử bắt đầu với một người mới, ví dụ như Nguyên Bảo? Anh nghĩ Nguyên Bảo sẽ hợp với em hơn.Không! Anh không hiểu đâu.
Cô lại uốngHoài Nam lắc đầu:Sở dĩ anh nói như vậy là vì em yêu Nguyên Phong bao nhiêu thì anh Nguyên Bảo yêu em bao nhiêu đấy em biết không? Em dày vò anh ấy như vậy em thấy có đáng không? Ngay cả chính em, em cũng đang hủy hoại em đấy, Nguyên Phong chưa bao giờ dám từ chối thẳng với em, cậu ấy chỉ muốn giữ khoảng cách và xem em như em gái mà chăm sóc hơn nữa cậu ấy chỉ sợ em làm những điều dại dột.
Cậu ấy cũng từng khuyên anh Nguyên Bảo dũng cảm theo đuổi em lần nữa nhưng mà ba người