Trở lại biệt thự Ngô Thụy, đã hai ngày qua bà Lan Hương vẫn thấp thỏm lo âu, ông Quang Long vẫn ở trong phòng tranh ít khi ra ngoài, bà cũng bất lực, bản thân từ khi nhìn thấy ông Hoàng Tùng trong lòng lại có nhiều tâm tư lại không thể nào đối diện với chồng mình bây giờ nên cũng không chủ động mà gặp ông.
Bà ăn mặc xinh đẹp hôm nay sẽ trở lại công ty và giải quyết các vấn đề khó khăn.
Vừa bước xuống cầu thang thì thấy bà chị dâu Thái Hà đang ngồi uống trà với vẻ thâm tình với mẹ chồng mình, trong lòng bà biết rõ đối với gia đình này bà chẳng là gì cả, còn bà Thái Hà dù sao cũng là con dâu lớn, nhà bà Thái Hà lại cũng là trâm anh thế phiệt, gia đình anh chị bà ấy làm trong sở xây dựng, và kế hoạch đầu tư nên phần lớn các dự án đều phải nhờ vả qua mối quan hệ này.
Tuy ông Bá Diệp không được bước vào Ngô Thụy nhưng bà Thái Hà và con trai Vũ Minh vẫn được vào tập đoàn làm việc.
Cũng vì thế nên trong các cuộc họp luôn xảy ra tranh cãi với các thành viên còn lại của tập đoàn vì hai mẹ con nhà này cơ bản không có nghiệp vụ nhưng hay lợi dụng chức phận để chèn ép cấp dưới, chuyện này bà Lan Hương cũng không thích nhưng cũng không thể làm gì.
Lúc còn Lan Chi thì vị trí quan trọng bên phòng tài chính không thể để cho Vũ Minh, nhưng nay Lan Chi bỏ đi, bà Thái Hà lợi dụng chuyện ông Bá Diệp có con riêng, phản bội bà nên ra sức ép cho bên Ngô Thụy cho các đặt quyền trong công ty.
Bà Lan Hương không bất ngờ chuyện hôm nay bà Thái Hà ghé đây vào buổi sáng nhưng vừa bước xuống cầu thang thì bà Diễm Ngọc nghiêm giọng hỏi:Cô đi đâu cả tuần thế?Bà Lan Hương dịu giọng đáp lời một cách trang trọng:Dạ! con đi giải quyết vài công việc ở chi nhánh trên Sài Gòn!Sao? Đi Sài Gòn à? Sao ngày trước cô từ chối không tiếp nhận mà?Dạ con chỉ muốn tìm hiểu thử một chút.
Con có việc gấp con vào công ty một chút.
Con đi đây!Nói rồi bà định quay đi, bà Thái Hà cười nhạt:Thím ba! Ăn sáng uống trà rồi đi.
Lâu rồi tôi và thím ba hình như không có nói chuyện.Bất đắc dĩ bà đành ngồi xuống, trong lòng luôn phòng bị, tâm tình hiện tại cũng không được tốt.
Bà Thái Hà thì cười cười nhưng đang mưu tính trong lòng, sở dĩ hôm nay ghé lại là muốn ép Bà Lan Hương giao ra kế hoạch mới cho Vũ Minh.
Bà Diễm Ngọc tuy rằng không ưa thích cậu cháu trai đó nhưng bà thà để Vũ Minh nhận kế hoạch chứ không cho bà Lan Hương có quyền hạn với dự án này.
Bà Diễm Ngọc lên tiếng:Lan Hương, hôm nay cô vào công ty giao lại kế hoạch sân golf cho Vũ Minh đi.Bà Lan Hương hơi giật mình:Có hai dự án sân golf! Mẹ muốn con giao cái nào?Bà Thái Hà ưu nhã nhìn qua bà Lan Hương:Vừa hay, thằng Vũ Minh nó thích dự án của nhà ông Trịnh Viễn.Bà Lan Hương cười:Chuyện này chị hai nên hỏi ba thì hơn.
Dự án đó ban đầu tính là của hồi môn của Lan Chi khi kết hôn với cháu trai ông Trịnh Viễn, nhưng bây giờ nó đang nằm trong quyền quyết định của ba.
Em không quyết cái đó được.
Còn nếu chị muốn hỏi dự án ở Long Thành.
Thì em sẵn sàng đưa ra.Bà Thái Hà trong lòng suy nghĩ:” món gì không ngon thì lại đưa ra, đâu có dễ như vậy chứ, xem tôi là ai”.
Nhưng bà ta cũng cười đáp lại:Cảm ơn thím ba, nhưng mà dự án Long Thành thím đang theo dõi, thằng Vũ Minh nó chỉ có hứng thú với dự án bên nhà ông Trịnh Viễn vì nó sẽ được xây dựng ở ngay thành phố này, nếu thím ba chủ động nói với ba một tiếng, tôi nghĩ sẽ không quá khó khăn.
Tôi biết bao năm nay thằng Vũ Minh nó không có thành tích gì, nhưng mà bây giờ nó thay đổi và đang cố gắng làm tốt công việc, tôi nghĩ mình nên cho nó cơ hội, nếu thím ba chịu buông ra, tôi sẽ nói bên nhà ba tôi duyệt mấy cái dự án còn lại cho thím ba xây dựng.Bà Lan Hương chau mày, đây là cuộc nói chuyện để thương lượng sao? Hay là một cuộc nói chuyện mang tính chất thông báo, bà Lan Hương quả thật đang rất bực mình nhưng vẫn không tỏ thái độ gì, hai mươi lăm năm qua bà đã quá quen với sự nhẫn nhịn như vậy, sự nhẫn nhịn này chỉ có bà Diễm Ngọc đang ung dung uống trà là nhìn thấu mà thôi, bà Lan Hương mỉm cười nhẹ tênh:Nếu chị hai nói vậy rồi thì để em sẽ nói với phòng kế hoạch, sau đó nói vũ Minh chuẩn bị các thứ, tuần sau gặp ba thuyết trình dự án và chủ động liên hệ với bên ông Trịnh Viễn, em không chắc bây giờ ông ta còn hòa nhã với chúng ta sau vụ con bé nhà em nó làm nên chuyện mất mặt vừa rồi.Bà Thái Hà cũng không nhúng nhường nữa trực tiếp nói:Chỉ cần thím ba buông ra thì mấy chuyện kia thím không cần lo nữa đâu.Vậy được! Chị hai ngồi chơi, em thật sự có việc, em đi trước đây.Nói xong bà Lan Hương đi thẳng ra sảnh chính, còn bà Diễm Ngọc ngồi uống trà vẻ mặt không có biểu hiện gì, phong thái vẫn cao sang quyền quý.
Bà Thái Hà cũng liếc trộm nhìn bà mẹ chồng có chút đáng sợ và thâm sâu này, bà cũng suy nghĩ rằng nếu không phải tại vì ông chồng bất tài của mình khiến bà không có chỗ đứng tốt trong tập đoàn thì bà cũng không phải gào thét và về bên nhà ngoại lo hết chuyện này chuyện kia, móc nối quan hệ để giúp bà được nhà chồng coi trọng ít ra bà còn có chỗ dựa còn bà Lan Hương thì muốn làm việc gì cũng không có quyền định đoạt thật quá là thê thảm.Trở lại Sài Gòn, trong phòng làm việc yên tĩnh, Khôi Nguyên mấy ngày nay tâm tình không tốt nên không xem báo chí không cập nhật tin tức và càng không có thời gian lên mạng xã hội.
Hôm nay anh có ngẫu hứng mở facebook lên và bắt gặp thông tin cô gái bị đâm suýt chết ở tòa nhà Quận 1, anh nhìn vóc dáng tuy rằng làm mờ nhưng anh ngờ ngợ là Lan Chi, anh hơi giật mình, anh vội vàng nhắn tin cho cô trên facebook, hai người cơ bản không có số điện thoại của nhau, anh chỉ có facebook bí mật của cô.
Anh nhắn vào facebook:Hí! Cô dâu hụt! Cô không sao chứ?À ha! Chú rể hụt! Anh biết tôi bị thương à?Đương nhiên nhìn qua bài báo là có thể nhận ra.Uh, suýt chết đấy! Anh hỏi thăm hơi muộn đấy nhé!Xin lỗi mấy ngày nay tâm tình thật sự không tốt nên không biết.
Nguy hiểm quá, hay là cô về nhà đi.Anh không sợ tôi về nhà thì chúng ta sẽ phải đính hôn à?Hay là chúng ta thay đổi kế hoạch đi.Thôi không tốt đâu.Cô đang ở bệnh viện nào? Tôi ghé thăm cô được không?Tạm thời anh không gặp tôi được, anh vốn dược người ta để ý, nếu để phát hiện chúng ta ở cùng một chỗ sẽ phức tạp.Nhưng mà tôi vẫn thấy muốn vào thăm cô.Tôi không sao đâu, nhưng anh có thể giúp tôi nghe ngóng tình hình của ông Nội anh và ông tôi xem hai người họ đang mưu tính gì.Được rồi! Ngoài ra còn muốn giúp gì nữa không?Không sao! Đợi tôi xuất viện chúng ta bí mật gặp nhau đi.Uhm1 nhưng mà tôi lo là cô sẽ…Yên tâm, nếu lần này bị ông tôi bắt về tôi cũng sẽ không để hôn sự của chúng ta thành sự thật đâu.
Nên anh cứ yên tâm.Được!Hai người kết thúc nhắn tin, Lan Chi đề điện thoại qua một bên, nằm đó mà suy tính.
Còn Khôi Nguyên đứng lên nhìn ra ngoài, thì có tiếng gõ cửa là trợ lý của ông nội anh, anh ta cung kính:Khôi Nguyên, chủ tịch muốn gặp cậu.Khôi Nguyên gật đầu:Được anh ra trước đi, lát nữa tôi sẽ đến gặp ông ấy!10 phút sau, anh đến phòng ông Trịnh viễn, trong phòng có ba của anh là ông Đình Nghĩa hai người