Hai người một trước một sau đi ra trước cửa hàng, mưa gió bên ngoài vẫn mạnh như cũ, giọt mưa bùm bùm rơi xuống.
Chiếc ô nho nhỏ căn bản không thể che hết thân thể hai người, anh cao to đứng cạnh cô, nghiêng ô che mưa về phía cô.
Chu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn anh, bả vai của nam sinh lộ ra dưới trời mưa, hoàn toàn ướt đẫm.
“Anh đi dịch vào trong một chút.” Cô không nỡ nhìn anh mắc mưa.
Trình Tiêu liếc mắt nhìn cô một cái, muốn cười nhưng không cười, “Sau đó đẩy em ra ngoài à?”
Cô chợt nghĩ thông, “Không sao, dù sao quần áo cũng ướt rồi.”
Nam sinh không nói chuyện, trầm tĩnh nhìn cô nửa ngày mới dời mắt, chậm rì rì nói, “Con gái vẫn nên ít mắc mưa hơn.”
Chu Thanh Dao rũ mắt, không nói nữa, nhưng khóe môi lại nhếch lên một biên độ rất nhỏ, trong lòng như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua, dẫn tới thân thể lạnh lão cũng khô nóng lên.
Anh không phải là người lạnh nhạt.
Từ lần đầu tiên gặp anh, Chu Thanh Dao đã biết.
Anh đưa cô đi xuyên qua con phố nhỏ quen thuộc, chân anh dài nên đi nhanh, Chu Thanh Dao đi dép lê cố gắng đuổi kịp bước chân của anh.
Không biết từ khi nào, bước chân của anh chậm lại, hai người đi song song với nhau.
Ngày mưa, lượng người giảm mạnh, ảnh hưởng cực nghiêm trọng đến việc kinh doanh của quán ăn khuya.
Mấy chủ cửa hàng dứt khoát nghỉ ngơi một ngày, gom một bàn đánh mạt chược.
“Trình Tiêu đã về rồi.” Một ông chú thấy anh thì cao giọng hét to.
Một người khác trêu chọc: “Ái chà, còn mang theo một cô gái nữa.”
“Người sắp 18 rồi, mang con gái về thì sao? Hợp lý hợp pháp nha.”
“----Ha ha ha, vẫn là tuổi trẻ tốt!”
Mấy người vừa chơi mạt chược vừa pha trò, cứ anh một lời tôi một câu, giống như hôn nhân đại sự của anh đã bị định ra rồi.
Trình Tiêu không đáp lại, chỉ lễ phép gật đầu, lại quay đầu nhìn Chu Thành Dao, cằm đã sắp chạm ngực luôn rồi, bọt nước nhỏ ‘tích tích’ từ chóp mũi của cô xuống.
Anh dừng trước siêu thị nhỏ, dặn cô đứng ngoài chờ mình, sau đó đi vào siêu thị mua khăn lông mới và đồ dùng tẩy rửa.
Khi tính tiền, bà Lý ngó nghiêng nhìn Chu Thanh Dao mặc đồng phục, đi dép lê ngoài cửa.
Cô suy tư gì đó, nhỏ giọng nói: “Trình Tiêu, đừng tùy tiện đạp hư cô gái nhà người ta đấy.”
Trình Tiêu cong môi cười: “Bà đánh giá cao cháu quá đấy, cháu không có loại ham mê kỳ quái kia đâu.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bà cũng có lòng tốt nhắc nhở thôi, nhưng trong lòng bà biết Trình Tiêu là người biết đúng mực, sẽ không làm ra chuyện gì khác người, cho dù đang ở độ tuổi dậy thì, thiếu niên khinh cuồng thì cũng có sự trưởng thành hơn bạn cùng lứa.
Từ đây đến nhà anh có khoảng 100m, các chủ cửa hàng hai bên đường đều là trưởng bối nhìn anh lớn lên, gặp thì đều bắt chuyện với anh ngắn dài vài câu, loại hương vị tình người thuần phác này khiến trái tim người ta sục sôi mà ấm áp.
“Cho.”
Anh tiện tay đưa cho cô cái khẩu trang, hoàn toàn mới.
Chu Thanh Dao nhìn nó, khó hiểu ngẩng đầu.
Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn lại, va phải đôi mắt trong trẻo của cô, “Đeo vào, có thể che mặt đỏ.”
“….”
Chu Thanh Dao bực mình muốn dậm chân, vừa thẹn vừa bực.
Rốt cuộc anh có hiểu không?
Xấu hổ chỉ bởi vì anh, không phải vì dăm ba câu của người khác đâu!
…
Hai người đi xuyên qua hẻm nhỏ uốn lượn, càng đi, đèn đường càng thưa thớt, thường có đoạn đường ngắn đen đặc không ánh sáng.
Trình Tiêu rất quen với nơi này, nhắm mắt cũng có thể tìm được con đường phía trước.
Nhưng Chu Thanh Dao lần đầu tiên tới đây, mỗi bước đều dè dặt cẩn thận, sợ dẫm hụt thì lại ngã thành cún gặm phân.
“Cầm ô.”
Anh lạnh nhạt mở miệng, cũng không đợi cô trả lời đã trực tiếp nhét cán ô vào trong lòng bàn tay cô.
Đầu ngón tay khẽ chạm, khô nóng mà tê dại, cảm giác vi diệu đó thực sự làm lòng người lay động.
“Cầm áo anh, đi theo anh.”
Trình Tiêu xuất hiện trước mặt cô, chắc nịch như bức tường đen, thiếu ô che mưa nên từng giọt mưa đều trút xuống người anh.
Tắm nước lạnh thiên nhiên, lượng nước còn lớn, liên tục cọ rửa.
Cô cắn môi, hơi đau lòng, “Anh như vậy….”
“Nhanh lên, đi mấy bước nữa là đến.” Anh trầm giọng thúc giục.
Chu Thanh Dao không rối rắm nữa, ngoan ngoãn làm theo.
Cô duỗi tay túm áo anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng siết chặt, đi theo anh về phía trước.
Cô ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm tấm lưng cường tráng của anh, cảm giác an toàn nói không rõ đột nhiên nảy sinh, dường như chỉ cần túm anh như này thì dẫu phía trước có là núi đao biển lửa, là lò luyện ngục nhân gian thì anh vẫn có thể che trước người cô, vượt mọi chông gai vì cô, giết ra một tương lai tươi sáng, tốt đẹp.
Khoảng vài phút sau, anh dừng bước tại một căn nhà.
Căn nhà kiểu cũ, nhìn còn cũ nát hơn nhà Chu Thanh Dao.
Mặt tường ở hàng hiên không chịu được “lễ rửa tội” của mưa gió, trên đó đều là vết ướt loang lổ, trên bước từng xám xịt che kín dấu vết của nước.
Chu Thanh Dao gấp ô, yên lặng theo anh lên lầu.
Người anh ướt hoàn hoàn, mỗi một bước đi đều có bọt nước nhỏ xuống sàn, nơi anh đi qua không có chỗ nào khô ráo.
Chìa khóa mở cửa, Trình Tiêu bật đèn trong phòng khách lên, anh nghiêng người, ý bảo Chu Thanh Dao vào trước.
Đồ đạc trong phòng tuy hơi cũ nát nhưng được dọn dẹp và lau chùi rất sạch sẽ, ngăn nắp, không có cảm giác lộn xộn.
Trình Tiêu đi vào theo cô rồi đóng cửa lại, để mặc cô gái nhỏ đứng ở phòng khách tò mò nhìn khắp nơi, anh xoay người vào phòng ngủ bên cạnh, khi xuất hiện lần nữa thì trên tay nhiều thêm một chiếc áo phông cộc tay màu trắng.
Anh đứng trước mặt cô, nhét áo vào trong tay cô.
“Nhà hơi đơn sơ, chắp vá chút.”
Chu Thanh Dao nhẹ nhàng lắc đầu, “Nơi này rất tốt.”
Mèo con không có nhà để về nào dám đòi hỏi xa xỉ, có nơi ngủ, nơi che mưa chắn gió, có thể ở cùng anh trong một không gian nhiều thêm một lúc là cô đã thấy đủ rồi.
Về phần những thứ khác, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Em đi tắm nước nóng trước đi, áo thì mặc cái này, đợi lát nước anh tìm quần cho.”
Cách nói chuyện của Trình Tiêu vĩnh viễn giống trưởng bối,