Hơi nước trong nhà vệ sinh mờ mịt, oi ả nóng bức.
Cả cơ thể và tâm hồn đều bị đánh mạnh vào, không ngoài dự đoán Trình Tiêu lại toát mồ hôi nóng khắp người.
Hai người tựa gần nhau như vậy, anh cúi đầu là có thể hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
Cho dù chỉ có chút xíu ý định cầm thú, thì thậm chí cô còn không có khả năng phản kháng, trực tiếp bị đè đủ kiểu rồi bị ăn tươi nuốt sống.
Trình Tiêu hít sâu khó nhịn, đôi mắt nhìn đi đâu cũng là sai, anh dứt khoát giơ tay che mắt cô lại, tránh cho ánh mắt va chạm vào nhau, đến lúc đó ánh lửa kích động lại cắn nuốt lý trí không ngừng.
“Nhắm mắt mà cũng không biết à?” Âm cuối bắt đầu bay lơ lửng.
Cô vẫn còn đang rối rắm về vấn đề ban nãy, cố chấp muốn đẩy ra: “...!Không.”
“Lại cử động!”
Trình Tiêu bị trêu chọc đến nỗi bụng dưới nóng lên, thứ gì đó cứng lên mãi chưa hạ xuống, dẫn tới sức kiềm chế cũng yếu hơn ngày thường nhiều, gần như gầm nhẹ giữ lấy cô.
“Nếu như anh thật sự làm chuyện gì đó, sẽ có lúc em phải khóc.”
Cô gái nhỏ giống như bị dọa sợ, ngoan ngoãn không dám giãy giụa nữa.
Cánh tay dài của anh khẽ lướt qua bờ vai mảnh khảnh của cô, da dẻ mịn màng như da em bé, chỉ chạm vào đã thấy lòng ngứa ngáy không thôi.
“Ngã ở đâu?” Trình Tiêu hỏi cô.
Có lẽ là Chu Thanh Dao ngại nói ra miệng nên mới làm ra khẩu hình rất khẽ.
Chàng trai nghe không rõ, ghé sát vào tai cô: “Nói to một chút.”
Cô ngượng ngùng li3m li3m khóe môi, tiếng nói bỗng chốc to hơn gấp mười lần: “Mông!”
“.....”
Im lặng không một tiếng động từ từ thổi qua.
Trình Tiêu nghẹn cỡ mười mấy giây không nói gì, một lúc lâu sau, môi mấp máy.
“Đau không?”
Kẻ ngốc hỏi.
“Đau.”
Kẻ điên trả lời.
“...”
Sau đó, ai biết nên làm gì tiếp theo?
Ngay tại lúc hai người cứng nhắc duy trì tư thế này, sự lúng túng có thể lấp đầy ba phòng và hai hội trường, thì rốt cuộc đầu óc loạn cào cào của Trình Tiêu đã quay lại vấn đề chính, anh nói: “Em ở đây đừng nhúc nhích”.
Sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài luôn.
Chu Thanh Dao quấn áo phông ướt sũng của anh, nhớ đến việc bây giờ, toàn bộ phía sau lưng của mình đang trần như nhộng ở trong không khí, cô vừa xấu hổ lại vừa thấy buồn cười.
Khi anh vừa mới tới gần cô, tim cô đập rất nhanh.
Chính là kiểu...!không kiềm chế được muốn chạm vào cơ thể anh.
Đường cong cơ bắp rắn chắc múi nào ra múi đó, thiếu niên mười mấy tuổi vốn không nên có dáng vẻ đàn ông, nhưng anh lại có thể tiêu hóa rất tốt, hình thành phong cách riêng có một không hai của mình.
Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Trình Tiêu lục tung một lượt trong phòng ngủ tìm khăn trải giường mới ra đây, giả vờ bình tĩnh dùng khăn trải giường lớn bọc kín cơ thể cô.
Sau đó, anh chặn ngang bế cô lên.
Cô mềm như bông rúc ở trong lòng anh, không kiềm chế được cong khóe miệng lên.
Trình Tiêu cúi đầu nhìn cô cười mắt cong cong như trăng non, nhíu mày: “Cười gì?”
“À...!không.”
Cô sẽ không nói cho anh biết bây giờ cô đang hạnh phúc cỡ nào đâu, quả thật là hóa thân hoàn mỹ của sự kết hợp giữa công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem và mỹ nhân ngư.
Anh bế cô đi mấy bước về phía trước, nhưng con ve con bị bọc kín mít bằng khăn trải giường màu nhạt lại bắt đầu không biết đủ.
Tiếng tim đập ầm ầm đang xúi giục cô phải to gan lớn mật đi vượt rào, vì thế cô không chịu yên phận, len lén vươn hai cánh tay nhỏ trắng nõn ra.
Còn chưa ôm được cổ anh như mong muốn thì lúc giãy giụa dùng sức quá mạnh khiến khăn trải giường rớt xuống bên hông.
Chu Thanh Dao hoảng sợ, ngước mắt nhìn lên, trực tiếp đối diện với đáy mắt đang cuồn cuộn suy nghĩ đen tối vừa ập tới trong nháy mắt của người đàn ông.
Bầu ng ực sữa của thiếu nữ không tính là to, nhưng tròn trịa trắng nõn tinh xảo, hạt đậu đỏ ửng hồng, không hề ảnh hưởng tới sự tươi non ngon miệng của nó.
Lồ ng ngực Trình Tiêu phập phồng lên xuống một cách dữ dội, sắp bốc khói nhè nhẹ ngay tại chỗ rồi.
Thế này đúng thật là...!giày vò người ta chết không đền mạng.
Chu Thanh Dao đỏ mặt lẩm bẩm: “Trình…”
“Không cho nói!”
Anh tưởng chừng sắp điên luôn rồi.
Cô gái nhỏ rụt cổ lại, không dám nói gì nữa, chỉ dùng cánh tay che phần da thịt non mềm lộ ra bên ngoài mang tính tượng trưng.
Trình Tiêu nhẹ nhàng đặt cô lên giường, rồi nhanh chóng bứt ra rời đi, liếc cô một cái chẳng còn bao nhiêu kiềm chế.
Trước khi đóng cửa anh quẳng lại một câu: “Mặc quần áo tử tế rồi ra đây.”
“Ừ.”
Cuối cùng cô đã học được cách ngoan ngoãn.
...
Khoảng mười phút sau, Trình Tiêu đã nhanh chóng giặt sạch bộ đồng phục mà cô vừa cởi ra rồi phơi nắng.
Sau đó, anh đứng bên cạnh bồn giặt giũ ngoài ban công, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo lót chấm bi màu hồng nhạt mà chìm vào suy nghĩ.
Giặt, hay là không giặt đây?
“Cái đó...!để em tự làm đi.”
Khi anh nghĩ mãi không ra, phía sau truyền đến giọng nói mềm mềm nho nhỏ của cô gái nhỏ.
Anh nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, Chu Thanh Dao mặc áo phông rộng của anh, vạt