Lễ hội kết thúc, đã đến lúc quay về phủ Hãn Hải.
Ở cửa chính biệt viện, người hầu ra vào chuyển hành lý lên xe ngựa.
Lý Nghiên túm lấy bờm ngựa trèo lên.
Hiện tại cậu đã biết cưỡi ngựa, lần này quyết tâm muốn tự cưỡi về phủ Hãn Hải.
Sau khi ngồi lên ngựa, cậu nhìn sang bên cạnh: “Chú Tiểu Nghĩa, cháu sợ cô lo lắng nên làm phiền chú ở bên để ý cháu với ạ.”
La Tiểu Nghĩa nắm dây cương, lần đầu tiên được cậu gọi như thế thì lập tức cười thành tiếng: “Bởi thế tử đã gọi ta một tiếng “chú”, ta cũng định sẽ để ý giúp cậu đây.”
Lý Nghiên thấy chú ta là huynh đệ kết nghĩa với dượng mình thì gọi một tiếng “chú” cũng đúng thôi, thế nhưng lại bị chú ta cười cợt vô ý tứ, cậu đành đánh ngựa đi về phía sau.
Tê Trì đứng cạnh xe ngựa, nhìn thấy cảnh đó rồi mới quay đầu lên xe.
Tân Lộ trông sắc mặt nàng không có tinh thần lắm, cứ tưởng nàng lo cho thế tử quá nên vừa dìu nàng giẫm lên bục vừa trấn an.
Tê Trì lắc đầu, bụng nghĩ, có lẽ là do ngồi hóng gió lâu ở tòa đình cao hôm lễ hội.
Nàng ổn định tâm lý, leo lên xe ngồi.
Phục Đình đi ra vừa lúc trông thấy bóng dáng nàng lên xe.
Thấy rèm xe buông xuống, chàng mới giơ tay dẫn ngựa đi.
Ở một bên, đô đốc Cao Lan đi tới tạm biệt.
Phục Đình sải chân lên ngựa, nghe y nói mấy câu, ngón tay cái đè lên trán.
Vì chàng xuất phát vội vàng, buổi đêm lại nghị sự với hạ quan nên không ngủ đủ giấc.
Đô đốc Cao Lan bái biệt xong thì cáo lui, phía sau lại có người đi tới.
“Phục Đại đô hộ.”
Phục Đình dừng tay, nhìn người đang đến.
Thôi Minh Độ đứng trước ngựa, ôm quyền với chàng, lễ độ nói: “Lần này tới trang trại ở đất Bắc, có thể kết giao với An Bắc Đại đô hộ là may mắn của Thôi mỗ, nên nay cố ý tới đây chào tạm biệt.”
Phục Đình nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, ôm quyền trả quân lễ.
Rồi chân chàng cử động, đánh ngựa đi tới bên xe.
Thôi Minh Độ nhìn đến thì chỉ thấy chàng ngồi trên ngựa cao, đi cạnh xe ngựa.
Cửa sổ trên xe bị cả người lẫn ngựa che lại, chẳng thấy được gì.
Đô đốc Cao Lan không ngờ quý khách thuộc đại tộc Thôi thị cũng đến tiễn đưa, thế là bắt chuyện: “Thôi thế tử năm nào cũng đến đây một mình, năm nay hiếm khi có dịp mới quen Đại đô hộ đã thân, hẳn là sợ ngài ấy đi rồi sẽ không còn vui nữa đúng không.”
Thôi Minh Độ quay sang nhìn, cười nói: “Đúng vậy.”
Nói rồi lại nhìn xe ngựa, lùi ra hai bước nhường đường.
Ở trong xe, Tê Trì đã nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.
Nhưng không vén rèm lên mà chỉ nghe thôi.
Không ngờ hôm nay Thôi Minh Độ lại còn đến chào tạm biệt.
Chẳng lẽ y muốn kết giao với Phục Đình?
Người từng có hôn ước với nàng giờ lại muốn kết giao với phu quân hiện tại của nàng, kể ra đúng là buồn cười.
Nàng uể oải dựa ra sau, bỗng nhớ lại lời đô đốc Cao Lan vừa nói.
Hồi tưởng lại khi phủ Hà Lạc hầu đến từ hôn, lý do là thế tử Hà Lạc hầu nhìn trúng người khác nên kiên quyết muốn hủy hôn. Song bây giờ lại nói năm nào y cũng đến một mình, chẳng lẽ cưới xong lại không hòa thuận?
Nàng cười thầm, cũng chỉ nghĩ một chút thế thôi chứ không quan tâm đến chuyện của Thôi gia của bọn họ lắm, dẫu gì cũng không liên quan tới nàng.
Xe ngựa đã khởi hành.
Đến lúc này Tê Trì mới vén rèm lên.
Vừa vén lên, đập vào mắt là phần hông đeo đao to của người đàn ông.
Vì Phục Đình đi gần xe hơn mọi khi, nên nàng chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến đao sau lưng chàng.
Lại nhìn lên trên, nhưng do đi gần nên khung cửa sổ đã chắn lại mặt chàng.
Nàng cũng không thấy gì nên buông rèm xuống.
…
Đoàn người rời khỏi Cao Lan Châu.
Đi được hơn nửa ngày đường không ngừng nghỉ.
Không biết đã bao lâu trôi qua, mặt trời dần dần khuất bóng.
Bỗng phía sau truyền đến câu hỏi của Lý Nghiên: “Đó là ai thế?”
Lúc này xe ngựa dừng lại.
Tê Trì vén rèm lên trông ra, nhưng chỉ thấy Phục Đình đánh ngựa đi tới.
Cạnh con đường là một vùng đất hoang vu, chàng cưỡi ngựa lao nhanh xuống dưới, để lại dải bụi mù từ xa.
Nàng cứ trông mắt nhìn theo, cho tới khi chàng siết cương dừng lại ở đầu bên kia thì mới phát hiện, ở nơi đó còn có người ngồi trên ngựa.
Cách xa quá nên chỉ thấy được người kia mặc đồ đen, trông như một chấm đen.
Lý Nghiên đánh ngựa tới nói: “Cô cũng thấy hả? Vừa rồi vì thấy người đó nên mới dừng lại đấy ạ.”
Tê Trì bụng nhủ, hèn chi lúc nãy cháu trai mình hỏi đó là ai.
La Tiểu Nghĩa ở đằng trước ngoái đầu lui, thấy hai người cũng nhìn về phía đó thì giải thích: “Tẩu tẩu yên tâm, là người quen thôi, đó là thuộc hạ cũ của tam ca, ở ngay trấn Ngưu Thủ cách đây không xa.”
Tê Trì đã hiểu, song sau đó lại lấy làm lạ, nhìn hắn nói: “Nếu đã là người quen, vì sao huynh không sang đó cùng?”
La Tiểu Nghĩa cười cười, tay kéo bờm ngựa: “Thân quen với nhau lâu rồi, chào hỏi tạm biệt gì chứ.”
Tê Trì biết hắn là người thông thạo đối nhân xử thế. Đã nói như thế thì tức là không muốn gặp, nên nàng cũng không hỏi nữa.
Chỉ nói chuyện với nhau có mấy câu mà Phục Đình đã đánh ngựa quay về.
Tê Trì lại nhìn về phía bên kia, nhưng người ta đã đi rồi.
Nàng buông rèm, xoa nhẹ lên cổ họng, cảm thấy hơi khát.
Ngồi một lúc mà vẫn chưa thấy xe ngựa di chuyển, nàng thò người xuống xe thì mới phát hiện mọi người đang nghỉ dưỡng sức tại chỗ.
Ven đường có gốc cây đã trụi, Phục Đình ngồi trên đó mở nắp túi rượu.
Tê Trì gọi Tân Lộ đi lấy nước rồi tự mình mình đi tới, ánh mắt rơi xuống túi rượu trong tay chàng.
Bỗng nhớ lại một chuyện.
Phục Đình trông thấy vạt váy kiểu nữ thì biết nàng đã xuống xe, ngước mắt nhìn lên lại thấy nàng đang nhìn chằm chằm túi rượu trong tay mình.
“Nhìn gì thế?” Chàng hỏi.
Nàng chỉ nhìn mà không trả lời, ngược lại còn hỏi một câu: “Về sau chàng còn cho người khác uống nữa à?”
Chàng lập tức hiểu ngay nàng đang nói gì.
Trên đường tới đây, nàng nhấp một hớp rồi có nói: lần này đừng cho người khác uống nữa.
Trước đây chàng thường vừa ăn vừa uống, nhưng kể từ sau lần đó thì đúng là không cho người khác động đến.
Hôm nay vì mệt, muốn nhấp một ngụm lấy tinh thần nên mới lôi ra.
Phục Đình giật nút bịt, dứt khoát đưa túi rượu lên bên môi, dùng răng cắn, nhìn nàng chăm chú.
Chàng không đáp mà để mặc nàng đoán.
Tê Trì nhìn chàng.
Người đàn ông thả lỏng hai chân, chỉ ngậm túi rượu chứ không uống, cứ thế nhìn nàng.
Nàng đoán chắc chắn là chàng cố ý, nên cũng không muốn trả lời.
Nhưng nhìn tới nơi miệng chàng chạm vào, nghĩ đến mình cũng đã từng chạm qua thì lại bất giác gạt tóc bên tai.
Rồi sau đó lại nghĩ, có lẽ chàng đã cho các cận vệ khác uống chung rồi.
Tuy không có gì nhưng nghĩ tới vẫn khó chịu.
Cuối cùng lại cảm thấy có hơi hối hận vì đã hỏi chàng.
Phục Đình nhìn mắt nàng dao động mấy lần, thậm chí đến gò má cũng ửng đỏ, đoán kiểu gì nàng cũng đã hiểu lầm thì không khỏi buồn cười.
Đang định nói với nàng thì Tân Lộ đưa túi nước tới.
Chàng uống hai ngụm rượu, cất túi lại vào trong ngực.
Tê Trì cầm túi nước nhấp một ngụm, lập tức cau mày.
Gắng gượng nuốt xuống, nước lạnh như băng, từ miệng lưỡi đến cổ họng toàn là nước đá.
Tân Lộ thấy thế thì vội nói: “Hay gia chủ đừng uống nữa.”
Tê Trì tự nhận thấy mình không đến nỗi được chăm bẵm yếu đuối như thế, thế là vẫn giơ lên, nhấp hai ngụm nhỏ rồi trả lại nàng ta, uống xong rồi mà chân mày vẫn không giãn ra.
Phục Đình nhìn sắc mặt nàng, càng nhìn càng thấy không đúng, bất giác đi tới đắp tay lên trán nàng.
Lại nhìn nàng lần nữa, lúc này mới hiểu vì sao mặt nàng lại đỏ đến thế.
Trên trán Tê Trì bỗng bị tay người đàn ông dán lên, vừa nhìn sang
thì nghe thấy chàng nói: “Nàng bị bệnh rồi.”
Nàng ngẩn ra, cũng đưa tay sờ trán.
Đúng là hơi nóng.
Tân Lộ cúi đầu tự trách, vội vàng gọi Thu Sương đến để đỡ nàng quay vào xe.
Phục Đình đi ra giữa đường, lên ngựa hô: “Tiểu Nghĩa, đến trấn Ngưu Thủ.”
La Tiểu Nghĩa đang ngồi đằng kia nghỉ ngơi, giật mình ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”
Phục Đình đã cầm dây cương, nhìn hắn một cái: “Điếc hả?”
La Tiểu Nghĩa im lặng, đứng lên phủi bụi trên người rồi phóng lên ngựa.
***
Trấn Ngưu Thủ cách đấy không xa, chẳng mấy chốc đã tới.
Lúc xe ngựa dừng lại, Lý Nghiên tới gần xe hỏi thăm.
Tê Trì dựa vào xe không muốn nhúc nhích, chỉ thấp giọng trấn an cậu mấy câu.
Rèm được vén lên, Tân Lộ và Thu Sương cùng đi vào đỡ nàng xuống.
Chân Tê Trì vừa chạm xuống đất, ngẩng đầu lên đã cảm thấy nơi trước mắt trông hơi quen.
Một thị trấn nho nhỏ, dưới con đường dẫn đến trấn có sườn đất, dưới sườn đất là ao nước đã đóng băng, lại nhìn sâu vào trong trấn, trông thấy một quán rượu rũ mành.
Chính là nơi lần trước nàng theo Phục Đình đến.
Lúc trước nàng theo chàng tới quán rượu này, cho rằng mình bị chàng bỡn cợt nên không vào, sau đó còn đi lại giẫm lên mặt ao đóng băng kia.
Phục Đình đã xuống ngựa, đứng trước quán rượu, quay đầu nhìn nàng: “Vào đây.”
Tê Trì chậm rãi bước tới, tay chàng vén rèm cao lên để nàng đi qua.
Bên trong không rộng cho lắm, đất đen xây lên tạo thành vách ngăn, bên trên dựng vài tấm ván đóng thành quầy.
Sau quầy là mấy hũ rượu, khắp phòng nồng nặc mùi rượu.
Phục Đình ném roi ngựa lên quầy, bê ghế dài ở trong góc tường ra đặt xuống sau lưng nàng.
Nàng nhìn rồi ngồi xuống, hỏi: “Tới đây làm gì?”
Phục Đình nói: “Nàng như thế không thể đi đường tiếp được.”
Chàng biết khí hậu ở đất Bắc, lại đang trên đường đi, chỉ là bệnh vặt cũng có thể thành chuyện.
Tê Trì đoan trang ngồi trên ghế gỗ đơn sơ, nhìn dáng vẻ chàng thì đoán có lẽ chàng rất quen thuộc với quán rượu này.
Chẳng lẽ lần trước không phải là lần đầu tới đây?
Lý Nghiên từ bên ngoài đi vào, thốt lên: “Thơm quá.”
Vì ngửi thấy mùi rượu khắp phòng.
Tân Lộ và Thu Sương đi theo cậu bước vào, mỗi người cầm một túi giấy, nói: “La tướng quân vừa thúc ngựa đi mua về, nói là có thể giải nhiệt.”
Phục Đình giơ tay chỉ ra sau quầy: “Đi sắc đi.”
Ở đó có cánh cửa nhỏ đang buông mành.
Tân Lộ và Thu Sương cung kính vâng dạ, đi vào làm việc.
Lý Nghiên thấy cô ngồi trong quán kín gió, lại thấy dượng mình đứng bên thì không biết nên nói gì, chỉ biết yên tâm đi ra ngoài.
Tê Trì thấy cậu ra ngoài, lại thấy mọi người cung kính đứng chờ ở bên ngoài thì thở dài: “Sẽ làm chậm trễ chuyện khởi hành mất.”
Phục Đình đứng gần nàng, cụp mắt nhìn mái tóc đen của nàng, nói: “Lỡ rồi thì thôi.”
Nàng lại thở dài: “Trước kia thiếp đâu mong manh thế này.”
Nàng nói thật, hồi trước đi đến rất nhiều nơi nhưng rất ít khi đổ bệnh trên đường đi.
Mà tới đất Bắc này lại trở nên yếu ớt.
Chàng nhếch mép: “Đã nói với nàng đất Bắc lợi hại rồi còn gì.”
Thực ra chuyện này cũng tùy người thôi, tiểu tử Lý Nghiên kia đến giờ đã đau ốm lần nào đâu.
Trong đầu chàng nghĩ, nàng tới đây đúng là gặp khổ.
Chợt có người từ bên ngoài bước vào, ngắt lời bọn họ.
“Sao tam ca lại đến đây?”
Tê Trì nhìn sang, trông thấy một người mặc đồ đen, vóc dáng khá gầy, da hơi ngăm đen, gương mặt toát lên khí khái anh hùng.
Thế nhưng lại là một cô gái.
Nàng nhìn bộ quần áo trên người cô gái đó, càng nhìn càng thấy quen, hình như chính là người trên ngựa đứng đằng xa lúc nãy.
Cô gái kia nhìn nàng rồi quay sang hỏi Phục Đình, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vừa nãy đã đi gặp tam ca rồi mà, sao lại tới đây, không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phục Đình nhìn Tê Trì: “Nàng bị bệnh.”
Bọn họ đang ở trên đường, nơi gần đó nhất là trấn Ngưu Thủ này nên mới đến đây.
Cô gái kia nghe thấy vậy thì giãn mặt ra, đến gần ôm quyền với Tê Trì: “Mạt tướng Tào Ngọc Lâm, từ sớm đã nghe nhắc đến tẩu tẩu, nay mới có dịp được gặp.”
Tê Trì đánh giá nàng ta, ngoài mặt thì bình thường song trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
La Tiểu Nghĩa chỉ nói đó là thuộc hạ cũ của Phục Đình chứ không nói là nữ.
Lại nghe nàng cũng gọi Phục Đình là tam ca thì càng bất ngờ.
Nhưng nhìn dáng vẻ nàng thì đúng là người trong quân rồi, La Tiểu Nghĩa không nói dối.
Nàng dần hiểu ra, chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Đây là quán rượu của cô à?”
Tào Ngọc Lâm gật đầu: “Đúng thế.”
Nàng quay sang nhìn Phục Đình.
Lần trước lúc chàng tới đây đã nói là gặp phụ nữ thật.
Nàng lại tưởng chàng giỡn chơi nên chỉ xem đó là lời nói đùa.
Tào Ngọc Lâm ngửi thất mùi thuốc, lại nhìn sắc mặt Tê Trì, nói: “Để ta ra sau dọn dẹp cho tẩu tẩu nghỉ ngơi.”
Nói đoạn, nàng ta đi tới cánh cửa sau quầy.
Tê Trì ngoài miệng đáp lời còn mắt cứ dán vào Phục Đình.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn nàng chăm chú, nàng thấy khóe môi chàng cong lên, chắc chắn cũng đang nghĩ tới điều nàng đang nghĩ.
Nàng không nói gì, là tự mình hiểu lầm nên cũng không thể trách chàng được.
Phục Đình nhớ lại cảnh đêm đó nàng ở ngoài quán rượu, vì tưởng bị mình đùa nên không muốn vào.
Cánh môi chàng mấp máy, cố nín cười hỏi: “Sau này tin lời ta nói rồi chứ?”
Tức khắc Tê Trì cảm thấy trên trán lẫn mặt nóng bừng, không muốn nói chuyện.
Truyện convert hay :
Thần Cấp Hộ Vệ Ở Đô Thị