Tin nhắn gửi đi hồi lâu nhưng vẫn không có câu trả lời.
Trái tim Tùy An như rơi vào giữa băng tuyết, lạnh phát run.
Một lát sau, điện thoại rung lên.
Đôi mắt của Tùy An dần dần lấy lại tia sáng.
Cô mím môi, nghĩ thầm, chắc chắn là chú Giang nhắn tin cho cô.
Trong lòng cô tràn ngập mừng vui, cúi đầu nhìn điện thoại, mới liếc mắt một cái thôi, Tùy An lại rơi vào nỗi mất mát vô biên.
Người gửi tin nhắn không phải Giang Hằng, mà là cô bạn tốt Đồ Đóa.
Lúc này Tùy An mới 18 tuổi, nhiều khi chỉ cần một câu nói vô tình, hay một ánh mắt thôi đã để lộ ra hết tình cảm của cô rồi.
Từ lúc Đồ Đóa biết tâm tư của Tùy An, ánh mắt của cô ấy cực kỳ phức tạp, cô ấy ôm cánh tay Tùy An, ánh mắt khẩn cầu, hỏi cô có thể đổi người cô thích không.
Tùy An đã trả lời thế nào nhỉ, cô nói, nếu có thể dễ dàng khống chế việc mình thích ai như vậy thì không còn là thích nữa.
Đồ Đóa không còn cách nào khác, cô không khuyên được Tùy An chặt đứt tâm tư đó, đành lấy mấy tình tiết trong số truyện ngôn tình bản thân đã đọc giúp Tùy An bày mưu tính kế.
Nhưng Giang Hằng không tiếp chiêu, ngược lại anh còn bắt đầu né tránh Tùy An.
Đồ Đóa không đành để Tùy An đau lòng, nên nghĩ cách giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng Tùy An không cần.
Tùy An cực kỳ đau lòng, khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi né bi thương, cảm giác đau lòng đó khiến cô như héo tàn.
Cô hơi hối hận, nếu không có nụ hôn đó thì có phải quan hệ của hai người sẽ không rơi vào cảnh này không.
Đồ Đóa ở bên kia không thấy Tùy An trả lời thì rất sốt ruột.
Đồ Đóa: An An, cậu ổn chứ?
Một lát sau Tùy An mới trả lời.
Tùy An: Mình rất ổn.
Sau đó còn gửi một icon vui vẻ nữa.
Mà Đồ Đóa ở đầu kia lại thấy sống mũi cay cay, cô ấy thấy xót xa thay Tùy An.
Đồ Đóa: An An, cậu đừng thích Giang Hằng nữa, được không?
Đồ Đóa: Giang Hằng lớn hơn cậu gần một giáp, lạnh lùng như khối băng, còn cậu lại mỏng manh như một đóa hoa, cậu nên tìm một người bạn trai biết yêu thương cậu…
Ban đêm yên tĩnh, bảo mẫu và đầu bếp đã đi nghỉ ngơi, hai người họ ở trong phòng nhỏ phía sau biệt thự, giờ phút này, phòng khách vô cùng yên tĩnh, cây kim rơi trên mặt đất chẳng khác nào sét đanh ngang tai.
Tuyết lại bắt đầu rơi.
Tùy An ngồi trên sofa, mũi hồng hồng, viền mắt ươn ướt.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, Tùy An mơ màng cầm điện thoại xem thử, là tin nhắn của Giang Hằng.
Tùy An vừa mừng vừa sợ, cuống quýt mở khung chat ra xem, rõ ràng là một tin nhắn phủ nhận.
Giang Hằng nghiêm khắc tránh cứ Tùy An: Suy nghĩ bậy bạ gì thế, sao chú lại không cần cháu chứ?
Không chờ Tùy An vui vẻ mấy giây, anh lại gửi thêm một tin nhắn.
Giang Hằng: Cháu mãi là cháu gái của chú, không ai có thể thay đổi được.
Nhìn dòng chữ này, trái tim Tùy An lập tức lạnh buốt, dường như bị ai đó đẩy vào chậu nước lạnh.
Môi cô run run, nhắn tin trả lời Giang Hằng.
Tùy An: Cháu biết rồi ạ.
Có lẽ cảm thấy mình nhắn tin quá hà khắc, nghiêm túc nên anh gửi tin nhắn thoại tới.
Tùy An vội ấn mở, tăng âm lượng, đặt bên tai.
Giang Hằng: Đi ngủ sớm đi.
Giang Hằng: Ngủ ngon.
Lúc Tùy An lấy lại tinh thần, cô đã nghe đến năm, sáu lần.
Tùy An ôm mặt, hai tai nóng bừng, nỗi bi thương vừa rồi cũng hoàn toàn tan biến.
Cô mỉm cười, nhắn tin cho Đồ Đóa.
Nhìn thấy tin nhắn của Tùy An, tâm trạng Đồ Đóa hơi phức tạp.
Đồ Đóa: Người chị em à, vẫn là câu nói đó, cậu nên đổi người cậu thích đi.
Đồ Đóa: Giang Hằng già hơn cậu nhiều, cậu không trị được anh ấy đâu, nên đổi người trẻ hơn đi.
Tùy An mím môi phản bác: “Chú ấy mới 27 tuổi, già chỗ nào chứ?
Tùy An: Với lại, tại sao mình phải trị chú ấy?
Đồ Đóa: ???
Đồ Đóa: Chị em à, cậu suy nghĩ ngây thơ thế, nếu không trị được anh ấy thì sau này cậu sẽ hối hận đấy.
Tùy An ngượng ngùng trả lời.
Tùy An: Chú ấy rất tốt, mình sẽ không hối hận.
Đồ Đóa thấy thế, bĩu môi, đúng là cô gái mới biết yêu.
Đồ Đóa thở dài, không nói gì nữa, cô ấy biết bây giờ Tùy An đã lún sâu, nói gì cũng vô dụng.
Nghĩ tới nghĩ lui một lát, Đồ Đóa vẫn quyết định yên lặng xem diễn biến, rốt cuộc cô cũng không có cách nào nhúng tay vào được.
Cô chỉ mong Tùy An đừng quá đau lòng.
Thích kiểu người như Giang Hằng, chẳng biết là họa hay là phúc nữa…
Khác với Đồ Đóa, Tùy An cực kỳ vui vẻ.
Cô đứng lên từ sofa, chầm chậm bước lên lầu hai.
Cô vừa đi vừa ấn vào link Đồ Đóa gửi.
Link đã bị xóa, cũng đã biến mất khỏi ho search.
Tùy An cười, phấn chấn bước về phòng.
Một đêm không mộng mị, đêm nay Tùy An ngủ rất ngon.
Khác với Tùy An, đêm nay, Giang Thành đứng ngồi không yên, sợ Giang Hằng tra được treenn đầu mình.
Cùng với tin tức biến mất trên hot search, tất cả tai tiếng liên quan đến Giang Hằng đều không cánh mà bay.
Mấy tên tuyền thông nhận hời từ chỗ Giang Thành đều lo lắng, bất an, sợ Giang Hằng tìm mình tính sổ.
Giờ phút này, Giang Hằng đang ngồi trên dãy ghế trong một căn phòng riêng, mà quần áo của minh tinh nữ tiểu Vũ đang nằm ở dưới đất lại rách rưới, không đủ che thân.
Khuôn mặt tiểu Vũ xinh đẹp, dáng người quyến rũ, đôi mắt long lanh nước, dễ dàng khiến người ta nảy sinh ý nghĩ muốn bảo vệ, nhưng người ta này không bao gồm Giang Hằng.
Tiểu Vũ ngồi dưới đất run bần bật, ánh mắt hoảng sợ, bất an, cô ta kéo chăn che thân, kinh hãi nhìn về phía Giang Hằng đang ngồi trên ghế.
Khuôn mặt Giang Hằng lạnh lùng, ánh mắt không chút cảm xúc, khiến người ta nhìn mà sợ.
Tiểu Vũ há miệng th ở dốc, muốn mở miệng giải thích cho mình nhưng lại thấy Giang Hằng khoát tay, ngón tay thon dài đặt bên môi, nhìn tiểu Vũ đầy trào phúng, dường như đã biết rõ ý đồ của tiểu Vũ, lại dường như khinh thường, không để vào mắt.
Tiểu Vũ nắm chăn, cắn chặt răng.
Từ sau khi tiến vào giới giải trí, cô ta chưa từng gặp cảnh khó xử như này.
Cô ta xinh đẹp, lại