CHƯƠNG 32: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Mà Mặc Lâm Uyên nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt nhìn Dạ Lệ một mắt, hắn căn bản không muốn trốn.
“Chuẩn bị xe, mang đi!”
“Không phụ thân!” Dạ Mộc muốn đuổi theo, thế nhưng Dạ Lệ phản tay, đao bên hông trong nháy mắt ra khỏi vỏ, nhắm ngay mi tâm của Dạ Mộc.
Ty ty lũ lũ hàn ý theo mũi đao truyền tới, con ngươi Dạ Mộc co rút nhanh, giương mắt, hàn phong cách nàng chưa đến một tấc.
“Không nên khiêu chiến giới hạn của vi phụ, Mộc nhi.”
Dạ Lệ nói xong híp mắt một cái, vung cẩm bào xoay người đi.
Dạ Mộc không có đuổi theo nữa, nàng thống hận không gì sánh được bản thân chỉ là một hài tử sáu tuổi, nếu như nàng lớn một chút, hoặc là nói, ngay từ đầu nàng không có nói ra muốn đưa Mặc Lâm Uyên đi, cũng sẽ không chuyện như ngày hôm nay!
Nhưng cứ như vậy để Mặc Lâm Uyên bị Lưu thái úy biến thái kia bắt được? Dạ Mộc cắn răng, ngay lúc nàng muốn liều lĩnh đoạt người lại, nàng đột nhiên thoáng nhìn trước khi Mặc Lâm Uyên lên xe ngựa, đưa cho nàng khẩu hình —— mở ra.
Dạ Mộc cúi đầu, nhìn tờ giấy Mặc Lâm Uyên nhét cho mình, bất quá chỉ chần chờ chốc lát, bên kia, Mặc Lâm Uyên đã bị Dạ Lệ mang đi.
Tay Dạ Mộc nắm thành quyền, dần dần buông ra, nhãn thần nàng nảy sinh ác độc, nửa ngày mới mở tờ giấy, mặt trên chỉ viết một câu nói.
“Không cần lo lắng cho ta, chờ ta trở lại, vì ngươi, ta nhất định bình an vô sự, nhất định, nhất định.”
Hắn nói ba lần nhất định, hiển nhiên đã định liệu trước.
Chỉ cần ra khỏi tướng quân phủ, hắn có thể liên lạc với bộ hạ cũ của hắn, nhưng hắn không muốn ly khai, lại muốn phạm hiểm? Đứa ngốc này! Hắn cũng không nghĩ thử, dù là kế hoạch của hắn hoàn mỹ hơn nữa cũng sợ chỗ sơ sót, mà vào lúc đó, hơi có sai lầm sẽ…
Không được!
Dạ Mộc từ từ nhắm hai mắt, dùng sức bóp tờ giấy ở lòng bàn tay!
Nàng nhất định phải mau cứu người ra, không để hắn tùy ý nữa!
Trên xe ngựa.
Rất quỷ dị, Dạ Lệ cũng không có tính sổ Mặc Lâm Uyên, nhưng lại mở trói cho hắn, bởi vì trên đường Mặc Lâm Uyên một chút phản kháng cũng không có, tựa hồ đối với địa phương sắp đi nửa điểm đều không úy kỵ.
“Nháo như thế, ngươi hài lòng chứ?”
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Lệ mở miệng, thanh âm có chút uể oải, Mặc Lâm Uyên chỉ coi không nghe được.
Dạ Lệ chỉ vào giấy bút trên bàn trà, lạnh lùng nói, “Viết! Ngươi còn biết cái gì, nói hết cho ta biết!”
Phượng mâu của Mặc Lâm Uyên đảo qua, có thật lấy bút viết —— ta đây là đang giúp ngươi.
“A!” Dạ Lệ tức giận vô cùng phản tiếu, “Giúp ta? Ngươi thật cho rằng ta sẽ không giết ngươi? Ngươi to gan lớn mật, không chỉ có dám hạ độc chủ mẫu, còn muốn chơi đùa ta trong tay, tin hay không? Hiện tại ta bóp chết ngươi!”
Trên mặt tuấn tú của Mặc Lâm Uyên không có nửa điểm tâm tình phập phồng, thời gian viết chữ cũng bình tĩnh.
—— Đây chứng minh ta thông minh, mà chỉ có thông minh, cơ hội thành công của nhiệm vụ mới có thể lớn hơn nữa, ngươi hẳn là cao hứng.
“Hắc, ha ha ha ha!” Lúc này đây, Dạ Lệ là thật bị chọc tức đến cười! Bị một tiểu tử trêu đùa như vậy, hắn dĩ nhiên không có giết hắn, thực sự là kỳ tích!
“Nên, ngươi quyết tâm muốn đi thái úy phủ, ta đây trái lại oan uổng ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đào tẩu ở trên đường.”
Mặc Lâm Uyên không chút do dự viết xuống —— trốn? Ta sẽ không trốn, ta còn muốn chứng minh bản thân với ngươi.
“Vì sao?” Dạ Lệ theo dõi hắn hỏi, “Chứng minh bản thân, ngươi muốn trở thành tâm phúc?”
Mặc Lâm Uyên nghĩ đến cái gì, khẽ cười —— ta thành công, ngươi đối xử tốt với nàng, ta mong muốn nàng tốt.
Mong muốn nàng tốt, nên trước khi đi hạ độc mưu hoa, ban đảo uy hiếp lớn nhất bên người nàng?
Mong muốn nàng tốt, cũng có thể đi thái úy phủ, dùng tánh mạng của mình để cược?
Dạ Lệ nắm bắt trang giấy, theo dõi hắn nửa ngày đều không nói gì.
Thảo nào lão hồ ly Lưu thái úy kia đến nay vẫn nhớ mãi không quên hắn, niên thiếu lúc này mặc dù nhìn qua có chút ốm, nhưng ngũ quan tuấn mỹ, chỉ là ngồi ở đó đều khí chất thiên thành, nội thấu quang hoa, để người cảnh đẹp ý vui.
Hơn nữa sự thực chứng minh, hài tử này tuyệt không phải vật trong ao, hắn một nô lệ bé nhất, lại có thể đi qua nước tắm thứ đơn giản