CHƯƠNG 33: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Nhưng nàng phải làm sao mới tìm được đây? Dạ Mộc minh tư khổ tưởng, một đoạn này là địa phương trong sách sơ lược, duy nhất để nàng nhớ kỹ, chính là người kia cuối cùng bị Mặc Lâm Uyên giết, một đao đâm vào ngực, nhưng ở phía dưới ngực của người kia, có một đạo dấu vết sâu đậm, như là thời gian tuổi nhỏ lưu lại.
Nhưng nàng cũng không thể xem ngực từng người được.
Bất quá có đầu mối còn hơn không, làm trộm cũng sẽ tốt hơn là không làm gì!
Nghĩ muốn làm liền đi làm, ban đêm, Dạ Mộc len lén chạy ra!
Mấy tháng này, nàng hiểu rõ tướng quân phủ, hiện nay, tướng quân phủ có bốn chỗ đi không được, một, ngoại vi: Dạ Lệ mời một vị cao thủ tọa trấn, trừ phi có sự chấp thuận của hắn, hoặc là võ công cao hơn cao thủ kia, bằng không đều không thể đi ra ngoài.
Hai: Bảo tàng: Sau khi có được bảo tàng, Dạ Lệ để đại tướng tâm phúc của mình thủ ở đó, phàm là người tới gần liền giết!
Ba: chỗ ở của Dạ Thiên: Lúc này Dạ Thiên tuyệt đối hận nàng tận xương, mà tính cách hắn xung động, bên người có một cao thủ vô cùng lợi hại bảo hộ, Dạ Mộc mới sẽ không qua đó chịu chết.
Bốn, chính là chỗ ở của Dạ Lệ.
Hạ quyết tâm, Dạ Mộc liền định ra kế hoạch lục soát bước đầu, hơn nữa mấy tháng này, nàng vì bảo vệ mình, trong ngoại công vô thượng tâm kinh, nàng luyện rành nhất chính là quy tức pháp, chỉ cần nàng bất động, đối phương coi như là cao thủ cũng rất khó phát hiện mình, bởi vậy, nàng vẫn tương đối an toàn.
Sau khi lục soát xong đường nhỏ, nơi đầu tiên Dạ Mộc đi là Thủy Đường phòng, đó là địa phương bọn hạ nhân tắm, bất quá là hạ nhân đê đẳng, người có phẩm cấp cũng sẽ không đi vào trong đó.
Trong Thủy Đường phòng này có không ít người, hạ nhân đều vào lúc các chủ tử ngủ mới rảnh sang đây xử lý vệ sinh cá nhân, nên đây là thời điểm náo nhiệt nhất.
Dạ Mộc trốn ở trên nóc nhà, trong lòng tâm lý kiến thiết một phen.
Nàng đã là người trưởng thành rồi, nhìn sẽ không bị mụn mắt đâu! Nàng là vì cứu người! Ân, vì cứu người!
Nghĩ đến Mặc Lâm Uyên bị đưa đi thái úy phủ, chuẩn bị hồ tác phi vi, Dạ Mộc cắn răng một cái, mở một mảnh ngói trên mái, nhất thời, một mảnh ** trắng bóng hiện ra ở trước mắt, con mẹ nó, nàng không thuần khiết!
Bên kia, Lưu thái úy đem tất cả nhưng công vụ có thể đẩy xuống đều cho lui hết, không kịp chờ đợi chạy ra khách phòng, bởi vì vật nhỏ hắn tâm tâm niệm niệm ngày hôm nay rốt cục tới tay!
Nhưng hắn không biết là, ngày hôm nay lúc đi, Dạ Lệ thuận lợi giúp Mặc Lâm Uyên một chút đồ nhỏ, hạ thuốc không thể động cho hắn, nên dù là hắn qua đó, cũng cái gì đều không làm được, nhiều lắm là ôm ôm hôn hôn.
Nhưng Mặc Lâm Uyên sẽ cho hắn ôm ôm hôn hôn sao?
Cửa gỗ khắc hoa bị cấp thiết đẩy ra, một vị niên thiếu an vị ở ngoại thất của gian phòng, đẩy cửa ra là có thể thấy.
Trên bàn bày rượu và thức ăn, niên thiếu tự rót tự uống, ngoại bào lụa mỏng màu trắng bao phủ ánh nến, để cả người hắn có vẻ càng phát ra mông lung.
Niên thiếu tuổi không lớn lắm, nhưng người cao thon, cử chỉ thong dong thanh nhã, nhất là bị ánh nến rọi sáng, kinh diễm tuyệt luân.
Nghe được thanh âm, phượng mâu của Mặc Lâm Uyên hoi nghiên, liếc đi qua, một mắt, để Lưu thái úy có loại cảm giác nửa người mềm nhũn! Ngày xưa dong chi tục phấn, lúc này hắn một người đều không nhớ rõ, duy nhất nhớ rõ chính là đôi phượng mâu đuôi hơi nhướng quạnh quẽ này, để hắn không tự chủ được ngừng thở.
“ngoan ngoãn” nửa ngày, Lưu thái úy mới tìm được thanh âm của mình, thận trọng bước vào bên trong gian phòng, một đôi mắt một cái chớp nhìn chằm chằm vào niên thiếu, môi vô ý thức đóng mở, “Ngươi, ngươi làm ta nhớ chết được!”
“A” Mặc Lâm Uyên nghe vậy đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười này thực sự là để hồn của Lưu thái úy mất luôn.
“Thật không?” Hắn híp mắt một cái, câu thần nói, “Ta cũng, rất muốn gặp ngươi.”
Lúc đầu hiểm thụ vũ nhục của người này, thiếu chút