Đáng chết, cô dám không nghe lời anh nói.
Đã nói không được nhắc đến, cô vẫn còn muốn nói ra tên hắn.
Nhíu mày nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trong lòng Lãnh Tử Mặc càng tức giận, kéo cô lại chỗ mình, bá đạo chặn lên môi cô, đem những lời
khóc mắng của cô ngăn lại trong cổ.
Tài xế nghiêng mắt nhìn vào kính chiếu hậu, đưa tay bấm nút, tấm thủy
tinh kéo lên ngăn cách khoang trước và khoang sau của xe, ngăn cách hình anh đang diễn ra.
Đi theo bên cạnh Lãnh Tử Mặc nhiều năm, đây là lần đầu anh thấy ông chủ đối với một cô gái như vậy.
Tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cảm giác say rượu dâng lên, Lạc Tiểu Thiến bị anh hôn có chút không hiểu, nhưng lại lạc mất chính mình trong nụ hôn của anh.
Trong lòng cô rất lạnh, cả người như chìm trong băng giá, lạnh đến muốn
chết, mà anh lại nóng như lửa, giống người sắp chết đuối vớ được cọc, cô theo bản năng ôm lấy anh, vụng về đáp lại.
Lãnh Tử Mặc hôn cô chỉ là muốn ngăn lại cô khóc và tiếng mắng chửi của
cô, không muốn từ trong miệng cô nghe được cái tên đó, nhưng lúc thật sự hôn cô, anh đã quên mất mục đích ban đầu của mình.
Cô gái này, vẫn là làm cho anh kìm lòng không được.
Dây dưa môi lưỡi của cô, bàn tay anh ngựa quen đường cũ mà luồn vào
trong áo T-shirt, cởi bỏ nội y của cô, dừng ở nơi mềm mại kia, môi cũng
tự nhiên trượt xuống, để trên cổ cô.
Đầu lưỡi cô còn phảng phất mùi rượu, trên người cô lại có mùi vị của chanh, cả thân thể tươi mát lại dụ hoặc.
Lãnh Tử Mặc hô hấp dồn dập, xoay người đem cô đặt trên người mình, càng hôn cô sâu hơn.
Cảm giác bàn tay nóng bỏng của anh ở trên da thịt, thân thể cô cũng bị
anh châm lên ngọn lửa, càng thở dốc, cổ họng cũng phát ra những câu ngâm nga.
Cảm giác ngượng ngùng đã bị cơn say lấn át, lúc này Lãnh Tử Mặc ở dưới thân cô lập tức
xoay lại đè lên người cô.
“Gọi tên tôi!” Anh hôn vành tai cô.
“Anh là ai?” Lạc Tiểu Thiến hàm hồ hỏi.
Anh cắn lên vành tai cô, “Em tự xem đi!”
Cô bị đau lập tức giương mắt nhìn anh.
Từ ánh đèn bên ngoài cửa kính, lúc sáng lúc tối lướt qua mặt anh, mặt anh, rất quen.
“Gọi tên tôi!”
Câu nói này, cũng từng nghe qua.
“Tôi nghĩ ra rồi!” Lạc Tiểu Thiến cúi đầu cười, “Anh là tên biến thái, bá đạo Lãnh Tử Mặc.
Biến thái? Bá đạo?
Đây chính là hình tượng của anh trong lòng cô?
Lãnh…..không phải, Tử Mặc….đúng…..Tử Mặc, là anh cho tôi gọi anh như vậy đúng không…”Cô cười giữ chặt vạt áo anh, kéo anh lại gần cô, “Anh thích tôi, anh nhất định thích tôi….đúng không…….nếu không, vì sao anh muốn
tôi, một tháng ba trăm vạn….Lạc Tiểu Thiến tôi….cũng không phải không ai cần…Lãnh Tử Mặc, anh nói xem……nói anh thích tôi….nói đi….” Thanh âm của cô càng lúc càng kích động, ngữ khí ban đầu cường ngạnh lại chuyền sang cầu xin, “Cho dù….anh thích thân thể tôi..cũng được….”
Dưới thân, mặt cô đầy nước mắt, Lãnh Tử Mặc chỉ thấy tim cũng theo cô nảy lên.
“Dừng xe vào lề đường, anh về trước đi”
Anh hạ lênh!
Sau đó, anh cúi người xuống, hôn cô.
Sau đó, kéo bỏ trở ngại trên người cô.
Ô tô nhanh nhẹn rẽ vào bên đường, chọn bên lề sông kín đáo dừng lại, tài xế cái gì cũng không hỏi, liền mở cửa xe, nhanh bước rời đi.