Trong khoang sau, chỉ còn lại đôi nam nữ đang dây dưa một chỗ.
……..
………
Hồi lâu sau, tất cả đều trở lại yên ắng.
Nhìn Lạc Tiểu Thiến tựa trên ngực mình đang ngủ, Lãnh Tử Mặc cẩn thân nâng tay, vén đi mấy lọn tóc phất phơ trên mặt cô.
Trên hàng mi đang rủ xuống, còn đọng lại một giọt lệ.
Trong bóng đêm ảm đạm, giọt nước mắt này như chân châu long lánh trong suốt, anh nhẹ nhàng đưa tay, lau đi giọt lệ.
Sau đó, anh khom người nhặt lên áo khoác của mình, đắp lên người cô, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, bấm một dãy số, “Điều tra một
người cho tôi!”
“Được!” Đối phương đáp lại cung kính mà rõ ràng, “Tên?”
”Lục Hạo, người mới ra ca khúc mới!” Lãnh Tử Mặc ngữ khí lạnh lúng, “Tôi muốn biết tất cả quan hệ của hắn!”
Sau đó, anh cúp điện thoại.
Cẩn thận đem Lạc Tiểu Thiến dựa vào trên ghế, lấy chăn lông trong xe đắp lên người cô, cài lại dây an toàn cho cô, đề phòng cô ngã xuống, lúc
này mới lấy bộ quần áo đã không thành hình dạng, mặc vào, mở cửa xe,
ngồi vào ghế lái.
……..
………
Đầu, thật đau.
Mắt, cũng thật đau.
Toán thân, cử động một cái là đau đớn chua xót, nhất là eo.
Hương vị này giống như socola, thật thơm.
Ngửi thấy mùi này, bụng Lạc Tiểu Thiến lập tức kêu lên.
Thật đói!
Không biết mấy giờ rồi.
Trong lòng tự hỏi, cô giơ tay muốn tìm điện thoại trên giường, lại đụng phải một bàn tay.
Ngón tay thon dài, không có một chút chai sần, làn da bóng loáng.
Đây….không phải tay cô!
Cô giật mình, vội mở to mắt.
Sau đó liền thấy trước mắt là một nửa cánh tay, bàn tay, cô….thế nhưng
nằm trên cánh tay một người đàn ông, hơn nữa….hơn nữa cảm giác trên thân thể nói với cô, cô cái gì cũng không mặc!
“Em tỉnh?”
Bên tai, truyền tới một giọng nam.
Lạc Tiểu Thiến đột ngột ngồi thẳng người, nhìn Lãnh Tử Mặc nằm bên cạnh.
“Anh….anh sao lại ở nhà tôi…” Nhìn đến máy vi tính đặt trên bàn bên
cạnh, cô mới phản ứng được, đây không phải là nhà cô, nhanh chóng nhìn
xung quang, mắt cô một lần nữa nhìn lên người Lãnh Tử Mặc, “Đây là đâu?”
Phòng ngủ rỗng
rãi xa hoa như vậy, tuyệt đối không phải căn nhà bé nhỏ cô thuê.
“Nhà tôi!”
Lãnh Tử Mặc thản nhiên đáp, ánh mắt từ máy tính quay lại, dừng trên ngực cô không có che đậy
Tối hôm qua chưa kịp kéo rèm che, ánh mặt trời từ rèm mỏng rọi vào, làm
sáng bừng căn phòng, trên ngực cô lưu lại vết tích của anh rất rõ ràng.
Da thịt như tuyết, dấu hôn như hoa hồng, tạo nên mười phần dụ hoặc.
Chú ý đến ánh mắt của anh, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên hồi phục lại tinh thần, không ngừng kéo chăn mỏng bọc lấy thân thể.
Cô đi ngủ luông không chỉnh tề, chăn màn căn bản đều bị cô kéo qua, bây giờ cô lại lôi kéo, mấy phần anh đắp cũng bị kéo đến.
Cơ thể anh, nháy mắt lộ ra trong mắt cô.
Lồng ngực bóng loáng cường tráng, hai chân thon dài, còn có……
(*chảy dãi*)
”Cuồng khoả thân!” Cô đột nhiên xoay mặt, cắn răng chửi nhỏ.
Khép lại màn hình máy tính, anh ngồi thẳng người, “Lôi đi chăn là em.”
“Ai kêu anh không mặc quần áo!” Cô đỏ mặt sắp nhỏ ra máu, nếu không phải cảm giác chính mình cũng chưa mặc gì, cô khẳng định trong một khắc đã
chạy xa.
Người đàn ông này, sao lại tự tin như vậy, khỏa thân đối mặt với phụ nữ, lại có thể bình tĩnh tỉnh táo như vậy?