Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bếp, cửa mở ra, thân ảnh của cô lập tức hiện ra trong tầm mắt của anh.
Cô mặc chiếc áo rộng thùng thình của anh, vạt áo buộc eo lại hiện ra
đường cong, mái tóc dài tùy ý dùng một cây đũa búi trên đỉnh đầu, lộ ra
chiếc cổ trắng thon dài, thấp thoáng sau cổ áo là những dấu hôn nở rộ.
“Thành công!”
Lạc Tiểu Thiến nhanh nhẹn dùng cái xẻng nhỏ xúc trứng ra đĩa, xem tác phẩm mình làm, hài lòng nở ra nụ cười.
Tuy rằng có máy hút khói, nhưng vẫn có thể ngửi thấy nồng đậm mùi sữa, còn có hương vị của trứng tươi.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào trên thân thể cô, nhìn như người cô tỏa ra ánh sáng vàng.
Đem đĩa trứng bày vào khay, rót sữa bò vào cốc, cẩn thận lau đi vết nước đọng trên khay, rồi đem đũa sạch để sang một bên…. Bộ dáng của cô giống như là dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho người đàn ông của mình.
Trong lòng Lãnh Tử Mặc tự nhiên mà cảm thấy mềm mại thêm mấy phần.
“Anh đến rồi!” Chú ý anh đứng bên cạnh của, cô dương môi cười một cái, “Đúng lúc, vẫn còn nóng mau ăn đi.”
Lãnh Tử Mặc bước tới, ngồi vào bàn, nhìn cốc sữa anh hơi nhíu mi, “Tôi muốn cà phê!”
Sữa là khi có mẹ anh có uống, hiện tại, mỗi buổi sáng, anh có thói quen uống cà phê.
“Nấu nhiều như vậy, làm sao tôi có thể uống hết, hơn nữa, uống cà phê
buổi sáng không tốt cho dạ dày!” Cởi bỏ tạp dề, cô ngồi xuống đối diện
anh, cô cười đẩy cốc sữa về hướng anh, “Lãng phí, đây không phải là thói quen tốt!”
Cha qua đời, gia thế suy tàn, vì mẹ lâm bệnh, cô có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
Đối với cô, có đồ ăn chính là một niềm hạnh phúc.
Cho nên, khi có đồ ăn, tâm trạng của cô luôn tốt.
Cách một cái bàn nhìn khuôn mặt tươi tắn rạng ngời của cô, Lãnh Tử Mặc cầm cốc sữa, “Trông cô như rất vui vẻ?”
Anh không hiểu, cô vui vẻ chỉ cần điều đơn giản như vậy?!
“Chẳng lẽ lúc được ăn lại khóc sao?” Lạc Tiểu Thiến cười tự giễu,
“Đối
với người nghèo chúng tôi, có thể không lo đến ăn ở, đi lại, đã là một
niềm hạnh phúc!”
Nói xong rồi, cô lại hối hận.
Cô sao lại muốn nói với anh những điều đó, với thân phận địa vị của anh, không lo áo cơm, sao lại có thể hiểu được cảm giác của cô?
“Nhanh ăn đi, câu nói này nói thế nào nhỉ..chỉ có yêu cùng đồ ăn là
không được phụ lòng…không đúng….lãng phí là phạm tội!” Mới vừa mở miệng, cô đã đem chính mình phủ định, tình yêu là chó má, đồ ăn mới là tối
cần thiết, trứng tươi vĩnh viễn sẽ không vì đôi đũa trúc bình thường mà
chạy khỏi cái đĩa đến đôi đũa ngà voi, gắp lên miếng trứng tươi, cô như
tả hận mà cắn một miếng to, “Lạc Tiểu Thiến tôi làm trứng tươi, không
phải ai cũng có cơ hội ăn!”
“Lục Hạo thì sao?” Lãnh Tử Mặc hỏi.
“Tên khốn kiếp đó, hắn không xứng!”
Lạc Tiểu Thiến nhai miếng trứng tươi, căm hận nói.
Lãnh Tử Mặc nhìn đĩa trứng tươi, tâm tình cũng theo đó mà vui lên.
Quả nhiên, làm được thật hết sức đẹp!
Vô luận là hình dạng gì màu sắc vẫn đẹp, đều cực kì cuốn hút.
Gắp lên một miếng, anh thăm dò cắn một miếng nhỉ, không phải ngọt, hơi
mặt thấm với hơi hơi cay, y như trứng tươi trong ký ức mẹ đã làm.
Bất tri bất giác, anh ăn xong miếng đầu tiên, ăn tiếp miếng thứ hai.
“Ăn ngon chứ!” Lạc Tiểu Thiến vừa lòng nhìn bộ dáng anh ăn, “Đây chính
là món mẹ tôi đã làm, hạt tiêu đen với trứng tươi, rất tốt khai vị bữa
sáng…..”