Chương 24
6 giờ 30 phút sáng, Lạc Táp bị Tưởng Mộ Tranh đánh thức, anh so với chuông báo thức còn đúng giờ hơn, nhưng so với chuông báo thức thì càng phiền hơn.
Chuông báo điện thoại thật là tốt, cho dù kêu lên, cô liền tắt đi, còn có thể tiếp tục ngủ nướng thêm mấy phút nữa.
Nhưng Tưởng Mộ Tranh thì không ngừng gõ cửa.
"Lạc Lạc?"
"Lạc Lạc!"
"Dậy thôi!"
Lạc Táp đưa tay bịt tai, bên ngoài vẫn còn gọi cô, rất kiên nhẫn.
Bị quấy phá không ngủ được thêm, cô hướng ra ngoài cửa đáp: "biết rồi!"
Giãy giụa ngồi dậy.
Vì hôm nay dẽ nhảy dù, nên Tưởng Mộ Tranh yêu cầu phải ăn sáng sớm, chờ thức ăn tiêu hóa xong rồi bắt đầu nhảy, nếu không thì dạ dày sẽ không thoải mái.
Tưởng Mộ Tranh nghe được câu trả lời, lúc này mới ngừng gõ.
Quay lại ngồi trên sofa xem tin tức.
Sau hai mươi phút Lạc Táp đi ra, Tưởng Mộ Tranh cất điện thoại, quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi hỏi: "tối hôm qua không phải đi ngủ sớm sao?"
Chưa tới 9 giờ cô đã về phòng rồi.
Lạc Táp: "ừ."
Không nói gì thêm lời nào nữa, cầm lấy điện thoại nhét vào túi, đi ra ngoài.
Kỳ thật tối hôm qua cô mãi tới khuya cô mới đi ngủ, vẫn luôn chơi game, cô PK cùng đối phương vô cùng thê thảm, thảm đến mức một ván cô cũng không thắng.
Trong đội mọi người nghẹn khuất, cô lại càng buồn bực.
Tưởng Mộ Tranh đi sau lưng cô: "buổi sáng huấn luyện viên sẽ nhảy cùng em, buổi chiều em tự phải thực hành một mình, huấn luyện viên sẽ nhảy theo em."
Lạc Táp quay đầu lại liếc anh một cái: "anh cũng lên máy bay hả?"
Hai ngày này anh luôn luôn đi theo bên cạnh, đôi khi cô sẽ bị phân tâm, cho nên khi nhảy dù cô không muốn nhìn thấy anh.
Tưởng Mộ Tranh cười: "muốn anh nhảy với em?"
Lạc Táp không lên tiếng, nhưng lại làm động tác nhấc chân.
Tưởng Mộ Tranh ở phương diện này thì tốc độ phản ứng tự nhiên còn nhanh hơn cả cô, biết rõ cô muốn làm gì, anh không tránh, đưa chân phải tới: "muốn dẫm muốn đá tùy em."
Lạc Táp: ". . ."
Đúng là tự ngược.
Cô không chút do dự đá xuống, nhưng đá không vào đùi phải của anh.
Tưởng Mộ Tranh khom lưng phủi phủi ống quần bên trái, xoa xoa chỗ cô dùng sức đá, cô gái này có khuynh hướng bạo lực gia đình? Sau khi cưới về anh không phải mỗi ngày bị đánh ư?
Nghĩ đến chuyện cưới cô, anh thoáng đờ đẫn, rồi sau đó lại cong cong khóe miệng.
Đi tới nhà ăn, thời gian còn sớm nên người dùng cơm không nhiều lắm.
Lạc Táp cầm khay ăn, ở khu thức ăn dạo loanh quanh, suy nghĩ đến việc lát nữa tập nhảy, không nên ăn quá no, cô lấy một chút đồ Tây, đầu bếp bên cạnh đang chiên trứng, cô đi vòng qua, lúc nhìn thấy trứng luộc nước trà, do dự vài giây cuối cùng vẫn không lấy.
Lạc Táp bưng đồ ăn đi tìm Tưởng Mộ Tranh, anh đã ngồi bên cạnh cửa sổ, cô đi tới.
Sau khi ngồi xuống cô mới phát hiện, Tưởng Mộ Tranh đã bóc vỏ trứng xong rồi, lòng đỏ trứng anh ăn, còn lòng trắng trứng anh đặt vào một cái đĩa đưa cho cô.
Lạc Táp cũng không ra vẻ, nói cảm ơn.
Tưởng Mộ Tranh chỉ thản nhiên "ừ" một tiếng.
Hai người bắt đầu cúi đầu ăn, lúc ăn không ai nói một tiếng.
Lạc Táp vốn trầm mặc ít lời, về sau khi ở một chỗ cùng Tưởng Mộ Tranh, cô vẫn như vậy, ngẫu nhiên sẽ làm nũng với anh một chút, nhưng Tưởng Mộ Tranh không hài lòng, anh sẽ ôm cô, hôn cô, quấn lấy cô, bắt cô làm nũng với anh.
Nhiều năm sau Lạc Táp nhớ lại, nơi cô làm nũng nhiều nhất là trên giường, bởi vì nếu không làm nũng, Tưởng Mộ Tranh sẽ không buông tha cho cô.
Người đến ăn sáng nhiều lên, nhà ăn dần dần trở lên náo nhiệt, nhưng chỉ có chỗ của bọn họ là quạnh quẽ vắng lặng, giống như mùa đông khắc nghiệt.
Tưởng Mộ Tranh ngước mắt, thoáng nhìn cô, nói: "Khi em còn nhỏ, có phải lúc dì Du đóng cửa tủ lạnh, không cẩn thận nhốt em vào trong tủ lạnh đúng không?"
Sự lạnh lùng toát ra từ trong xương.
Không giống như người cố ý giả thanh cao lạnh lùng, cô chỉ cần không cười không nói lời nào thì đã đủ để có thể đông chết người bên cạnh.
Lạc Táp: "Ừ, ở trong tủ lạnh tu luyện chín chín tám mươi mốt ngày."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Tự làm mình nghẹn họng.
Lạc Táp uống sữa, suy nghĩ chuyện Tưởng Mộ Tranh mới nói, từ nhỏ đến lớn người khác đều nói cô như vậy, nói nhìn qua thấy cô không dễ ở chung.
Thật ra ngoại trừ việc không thích nói chuyện cho lắm, đại khái là do việc ba mẹ ly dị khi cô còn bé, mặt khác, thì cô cảm thấy tính cách của mình vẫn xem như bình thường, lúc ở cùng bạn bè có thể là im lặng trầm mặc, nhưng khi ở trước mặt người nhà cô vẫn sẽ làm nũng, cũng sẽ tùy hứng.
Còn vẻ bề ngoài nhìn lạnh lùng này, đó không phải lỗi của cô.
Cô buông ly sữa, dùng khăn giấy bọc miếng sandwich rồi cầm lên ăn, thỉnh thoảng sẽ quét mắt một vòng nhà ăn nhộn nhịp, cô lần nữa lại thấy người phụ nữ hôm trước gặp ở thang máy đang ở phía cửa.
Người phụ nữ kia cũng đang nhìn qua bên này, ánh mắt hai người tiếp xúc một giây ngắn ngủi rồi lập tức tách ra.
Khi Lạc Táp và Tưởng Mộ Tranh ăn xong rời khỏi nhà ăn thì trùng hợp chạm mặt Ân Duyệt cũng dùng xong bữa sáng. Tưởng Mộ Tranh chủ động chào hỏi cô ta: "Chào buổi sáng, còn chưa về à?"
Hôm nay là thứ hai, những người đến nhảy dù đã đi về từ chiều hôm qua cả rồi.
Ân Duyệt: "Tôi muốn ở đây thêm một thời gian để thi bằng lái trực thăng."
Khoảng thời gian trước cô ta đột nhiên mê luyến lái máy bay trực thăng, nhìn người khác lái cảm thấy quá soái khí, đúng lúc bạn trai đi công tác, cô một mình nhàn rỗi lại nhàm chán, liền đến câu lạc bộ của Giang Đông Đình học.
Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu: "Rất không tệ."
Lúc này Lạc Táp mới giật mình nhận ra vì sao người phụ nữ này sẽ dùng ánh mắt đặc biệt để nhìn cô, thì ra là quen biết với Tưởng Mộ Tranh.
Cô cũng không có gì để nói cùng họ, tính nhấc bước đi trước thì bỗng nhiên Ân Duyệt chuyển đề tài đến trên người cô, Ân Duyệt khẽ hất cằm, cười nói với Tưởng Mộ Tranh: "Cũng không giới thiệu một chút à."
Tưởng Mộ Tranh: "Lạc Táp."
Sau đó lại đơn giản giới thiệu Ân Duyệt một chút.
Lạc Táp và Ân Duyệt nhìn nhau cười nhàn nhạt, xem như đã chào hỏi qua.
Ân Duyệt còn phải vội đi học, không nói được mấy câu đã vội vàng rời đi.
Lạc Táp nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh: "Cô ấy thích anh?"
Tưởng Mộ Tranh không quan tâm chuyện đó: "Không chú ý đến."
Ngừng lại, giải thích thêm một câu: "Cô ấy có bạn trai rồi."
Cái đề tài này vụt qua, hai người đi về phía sân huấn luyện.
Con đường đi đến sân huấn luyện phải băng qua một khu vườn ấm, mùa này, từng tán lá cây vàng khô rơi rụng xuống đầy đất, nhân viên vệ sinh còn chưa kịp đến quét tước, đạp lên đống lá rụng, có cảm giác tiêu điều xơ xác của mùa đông.
Lá rụng ẩm ướt, thường thì sương sẽ tan sớm, nhưng bây giờ đang rất lạnh nên sương vẫn còn đọng lại.
Lạc Táp cắm hai tay vào túi, như đang tự hỏi gì đó, sau lại nghiêng mặt hỏi anh: "Nơi này của Giang Đông Đình còn có thể huấn luyện thi bằng lái trực thăng à?"
Tưởng Mộ Tranh: "Ừ, cậu ta cùng bạn hợp tác kinh doanh công ty hàng không thông dụng, bên này không chỉ có câu lạc bộ nhảy dù, còn có câu lạc bộ tập huấn phi công cao cấp."
Lạc Táp thuận miệng hỏi: "Bằng lái máy bay trực thăng có dễ thi không?"
Tưởng Mộ Tranh nghiêng đầu dùng khóe mắt nhìn cô: "Sao vậy? Em muốn thi?"
Lạc Táp: "Hỏi một chút thế thôi, muốn thi cũng không có thời gian."
Tưởng Mộ Tranh: "Em không cần thi."
Lạc Táp: "??"
Tưởng Mộ Tranh: "Anh sẽ lái."
Lạc Táp: "..."
Cô cười châm chọc:"Anh biết lái có liên quan gì tới tôi?"
Hiện tại tâm trạng Tưởng Mộ Tranh đã khá hơn nhiều, mặc kệ cô nói cái gì anh cũng chỉ nghe qua, rồi lựa chọn quên đi điều không thích, anh nói: "Hiện tại thì không có quan hệ."
Nhưng về sau sẽ có.
Lạc Táp nghiêng mặt liếc anh một cái, bước chân nhanh hơn đi về phía khu huấn luyện.
Tưởng