Chương 25
Edit shitbaydaytroi.
Lạc Táp trở về phòng của mình, chỉ để lại y tá và Tưởng Mộ Tranh hai mắt nhìn nhau.
Y tá ngửi được mùi thuốc súng, nghiêng đầu làm bộ như nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Tưởng Mộ Tranh bảo cô đến bôi thuốc cho anh.
Lúc đầu cô cho rằng cô đến đây để đổi thuốc cho cô Lạc, kết quả trên đường đi cô Lạc mới nói sơ tình huống cho cô nghe. Nói trong phòng có một người thích làm ra vẻ, nhờ cô nghĩ biện pháp giúp đỡ.
Còn đặc biệt nói cám ơn cô.
Tất nhiên cô có biện pháp đối phó với bệnh nhân khó chơi, nên lập tức đồng ý.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cửa phòng Lạc Táp, nhìn nhìn lại y tá, ho nhẹ hai tiếng: "Giữa trưa mà các cô không nghỉ sao?"
Y tá quay đầu lại, nghiêm túc trả lời: "trưa nay là phiên tôi trực ban."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Anh nghiến răng, bất lực nhìn tuýp thuốc đang nằm an tĩnh trên bàn trà.
Giang Đông Đình thật đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chuyện đơn giản như vậy còn có thể để xảy ra sự cố, bị Chu Tuyền đá là đáng đời.
Nói với cô y tá: "Cô về đi."
Y tá nghĩ mình đã đồng ý với cô Lạc rồi, nếu không làm tốt công việc thì chẳng khác nào nuốt lời.
Cô làm bộ như rất khó xử mà nói: "Vừa rồi cô Lạc nói với tôi, nếu tôi không đổi thuốc cho tốt thì cô ấy sẽ khiếu nại với cấp trên."
Y tá lại cố ý cường điệu: "Cô Lạc nói sẽ khiếu nại với ông chủ của chúng tôi, hiện tại tìm một việc làm ổn định không dễ dàng gì."
Ngụ ý, công việc của tôi khó mà giữ được, nếu bị sa thải thì tôi sẽ phải húp cháo mất, anh xem mà làm đi.
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Thế là phải nói anh là bạn thân với Giang Đông Đình, cô sẽ không bị mất chén cơm đâu.
Y tá chớp chớp mắt: "Giang Đông Đình là ai?"
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Như đấm vào bông.
Tuy Giang Đông Đình là cổ đông lớn, nhưng chưa bao giờ quản công việc cụ thể ở đây, thỉnh thoảng mới đến câu lạc bộ một lần, lần này ở lại đây là bởi vì có chuyện với Chu Tuyền.
Nhân viên bình thường không biết cổ đông của công ty cũng là chuyện dễ hiểu.
Tưởng Mộ Tranh chỉ có thể hạ lệnh đuổi khách, nói mình muốn nghỉ ngơi, không cần đổi thuốc nữa.
Cô y tá nhỏ bé tỏ vẻ hiểu rồi, nhưng cô lại nói: "Tôi đi chào cô Lạc đã, trước đó cô ấy có dặn qua, khi đi thì nói một tiếng với cô ấy."
Tưởng Mộ Tranh làm động tác xin mời, anh xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Vài phút sau, anh nghe được tiếng cửa ngoài đóng lại, hẳn là y tá đã rời đi.
Anh nhắn tin cho Lạc Táp:[Nếu em cảm thấy phiền phức thì có thể nói thẳng với anh chứ đừng tùy ý tìm đại một người đến đây.]
Lạc Táp: [Cô ấy không phải người tìm đại, là y tá đó, yên tâm, ở trong mắt cô ấy anh chỉ là bệnh nhân bình thường, không phải đàn ông.]
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Sao mấy chữ cuối kia lại chói mắt vậy?
Anh lại nhắn qua: [ Điều anh để ý không phải là y tá, mà là không muốn ai nhìn thấy vết thương gây ra bởi súng trên người.]
Xác định cô đã đọc xong, anh thu tin nhắn lại.
Lạc Táp ngẩn ra, nói với anh:[ Xin lỗi, không suy xét đến chuyện này.]
Tưởng Mộ Tranh: [Ừ, tha thứ cho em, lại đây đổi thuốc cho anh đi.]
Lạc Táp:[ Không rảnh!]
Cô tắt chuông điện thoại, bắt đầu thời gian nghỉ trưa.
Buổi chiều, Lạc Táp sẽ bắt đầu nhảy dù một mình.
Nghỉ trưa xong, Tưởng Mộ Tranh cùng cô ra khỏi cửa, cô không muốn anh đi cùng qua đó: "Anh có thể đừng đi theo không hả, đi tìm Giang Đông Đình chơi không vui hơn sao?"
Lúc này, Tưởng Mộ Tranh không nói giỡn nữa: "Anh không đi theo, chỉ đưa em qua đó thôi."
"Không cần."
"Nghe lời."
"..."
Lạc Táp biết chuyện anh đã quyết định thì rất khó có thể thay đổi được, y như keo da chó, dứt cũng không ra, nên không để ý tới anh nữa.
Đi trên con đường nhỏ tiêu điều kia, gió thổi qua khiến những cọng tóc của cô khẽ bay lên rồi lại rơi xuống.
Tưởng Mộ Tranh chợt tiến lên một bước, giữ chặt cô.
Lạc Táp quay đầu lại: "Làm gì vậy?"
Tưởng Mộ Tranh: "Chơi một trò chơi."
Anh móc ra một đồng tiền xu từ túi quần, nhét vào trong tay cô: "Đừng nhìn, mỗi một mặt đều có chữ viết."
Lạc Táp cũng sờ tới hai mặt của tiền xu, hình như đều dán tờ giấy nhỏ. Cô nhìn anh khó hiểu.
Tưởng Mộ Tranh duỗi tay: "Em muốn tung lên hay xoay tròn đều được."
Lạc Táp cảm thấy thật ấu trĩ, xoay bừa một cái, tiền xu dừng trên lòng bàn tay anh rồi ngã xuống. Anh mở tờ giấy nhỏ ra, bên trên có dòng chữ rất nhỏ, viết: ' Lần đầu tiên tôi tự nhảy một mình, lên máy bay rồi mà không dám nhảy xuống -Tưởng Mộ Tranh'
Cô tò mò, mở ra mặt còn lại, tờ giấy viết: 'Tôi phải thi lại tận hai lần mới nhận được bằng A -Tưởng Mộ Tranh'
Tưởng Mộ Tranh thu hồi tờ giấy, "Phạm quy, em chỉ có thể xem một mặt thôi."
Bỗng nhiên tâm trạng của Lạc Táp trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phía trước còn nghĩ nếu hôm nay cô làm ra chuyện gì mất mặt, phỏng chừng anh lại muốn chế nhạo cô một phen.
Không nghĩ tới anh sẽ dùng cách thức như vậy giúp cô giảm áp lực.
Anh đang cúi đầu nghiêm túc gấp tờ giấy lại.
Lúc này Lạc Táp mới nhìn kỹ quần áo của anh, anh ăn mặc rất lịch sự, sơ mi trắng và quần tây đen, cùng với áo khoác dài màu xanh biển.
Cứ như muốn đi tham gia một buổi hội nghị kinh doanh quan trọng.
Cô hỏi: "Lát nữa anh có việc hả?"
Tưởng Mộ Tranh: "Không có, chỉ đi xem em nhảy dù thôi."
Anh khẽ hất cằm, ra hiệu cho cô: "Đi thôi."
Lạc Táp nâng bước đi về trước, Tưởng Mộ Tranh nhét hai tờ giấy nhỏ vào túi áo khoác.
Thật tra, lần đầu tiên lên máy bay không dám nhảy xuống chính là Giang Đông Đình.
Thi lại hai lần mới nhận được bằng A cũng chính là Giang Đông Đình.
Tưởng Mộ Tranh đưa Lạc Táp đến tận trước máy bay, sẽ bắt đầu cất cánh ngay lập tức, Tưởng Mộ Tranh chủ động duỗi tay nhẹ nhàng ôm cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Không có việc gì đâu, cứ yên tâm nhảy, anh ở dưới mặt đất đón em, sẽ không để em xảy ra việc gì."
Những lời này khiến cho trái tim Lạc Táp lỡ mất một nhịp.
Ngay sau đó Tưởng Mộ Tranh buông cô ra, lại nói: "Anh sẽ chờ em ở điểm tiếp đất."
Lạc Táp hơi há mồm, lại không biết nói gì cho thích hợp, cuối cùng cũng chẳng nói lời nào.
Ngồi trên máy bay, Lạc Táp không khỏi khẩn trương, huấn luyện viên rất quan tâm, chủ động nói chuyện để phân tán lực chú ý của cô.
Hơn hai mươi phút sau thì tới khu vực đã định.
Hôm nay gió lớn, nhưng huấn luyện viên nói, yêu cầu thời tiết như vậy để huấn luyện cô biết cách ứng phó theo thời tiết.
Khoảnh khắc khoang cửa máy bay mở ra, tim Lạc Táp vô thức đập nhanh hơn.
Hít sâu vài cái, nghĩ đến những lời Tưởng Mộ Tranh nói trước khi cô lên máy bay, tâm tình bình tĩnh hơn một chút.
Huấn luyện viên nói chuyện với cô, hỏi cô chuẩn bị sẵn sàng chưa, cô cười, gật đầu.
Khi nhảy xuống, đại não cô trống rỗng, thân thể rơi vào trạng thái không trọng lực, sau đó là rơi tự do, cô từ từ thu hồi ý thức.
Đến nỗi hai huấn luyện viên nhảy theo sát cô đã nói gì thì cô đều không nghe được, giống như bị mất đi thính lực.
Khẩn trương qua đi, kết thúc thời gian rơi tự do, nên bung dù.
Lạc Táp nhìn thấy dù cản lực của huấn luyện viên đã khởi động thì biết kế tiếp bản thân cần phải làm gì. Tuy rằng đây là lần đầu tiên tự mình thao tác, không tránh được hơi run tay, nhưng cũng may, tất cả thao tác đều rất thuận lợi, chính xác không có trở ngại.
Vừa rồi trong khoảng thời gian rơi tự do, điều cô nghĩ đến chính là Tưởng Mộ Tranh, tưởng tượng như anh đang ở ngay sau lưng cô.
Lần đầu tiên nhảy tự do, toàn bộ quá trình cô đều ở trong trạng thái khẩn trương nên không hưởng thụ tốt được quá trình rơi xuống. Cô tự an ủi mình rằng phía sau vẫn còn nhảy nhiều lần nữa nên không vội.
Lạc Táp không nghĩ tới ở địa điểm tiếp đất, Tưởng Mộ Tranh thật sự đang đợi cô ở dưới.
Chậm rãi tới gần mặt đất, Tưởng Mộ Tranh duỗi tay, cười nói: "Người anh hùng nhỏ của chúng ta đã chiến thắng trở về."
Thời khắc trước khi cô chạm đất, anh ôm lấy cô.
Từ khi cô bắt đầu học tiểu học, mặc kệ cô đạt được thành tích gì thì cũng