Chương 72
Bãi đậu xe bệnh viện.
Phó Duyên Bác đã ngồi trong xe một lúc lâu rồi, cũng giãy giụa do dự nhiều lần.
Châm thuốc lên, một điếu lại một điếu.
Muốn đi lên nhìn xem, bây giờ cũng đã quá muộn, như thế nào cũng không thích hợp.
Nửa tiếng trước anh gọi điện cho Phùng Khiếu Vịnh, hỏi tình huống của Lạc Táp hiện tại như thế nào. Phùng Khiếu Vịnh nói không có việc gì, cho nên rốt cuộc là có bị thương hay không? Bị thương có nghiêm trọng hay không?
Biết rõ cô là người phụ nữ của Tưởng Mộ Tranh, anh vẫn còn hạ xuống quan tâm đến cô.
Phó Duyên Bác cười tự giễu, tình yêu thật công bằng, không quản bạn là ai, nó cũng khiến bạn phải cam tâm tình nguyện đi chà đạp chính mình, trong lòng còn cảm thấy tốt đẹp.
Anh châm một điếu thuốc, khói thuốc xộc vào mũi, khiến anh bị sặc, sặc đến đầu óc trống rỗng.
Anh đem thuốc dụi tắt, khởi động xe.
Trước ánh đèn, anh nhìn thấy Tưởng Mộ Tranh cùng Du Ngọc từ bên ngoài đi tới, nhìn dáng vẻ này có lẽ bọn họ chuẩn bị đi về.
Hai tay nắm chặt lấy vô lăng, cuối cùng vẫn nhấn ga chậm rãi rời đi.
Tưởng Mộ Tranh hiện tại có thể đưa Du Ngọc về nhà, chứng tỏ Lạc Táp bên kia không cần có người trông chừng, vậy là không có gì nghiêm trọng.
Anh liền không cần tới quấy rầy cô nữa.
Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho chiến hữu, phó đội trưởng của Lạc Táp: [ ngày mai mấy người tới bệnh viện thăm Lạc Táp thì mua thêm một bó hoa, tiền tôi sẽ chuyển cho cậu.]
Phó đội: [ mua 99 đóa hồng đỏ?]
Phó Duyên Bác: [ ... có nói được tiếng người hay không?]
Phó đội: [ nói tiếng người sợ cậu nghe không hiểu.]
Phó Duyên Bác: [ lăn!]
Phó đội: [ tình huống của Lạc Táp như thế nào?]
Phó Duyên Bác: [ không biết.]
Phó đội: [ mẹ! Cậu 1 tiếng trước không phải tới bệnh viện rồi sao? chỗ đấy có phải cấm người tên Phó Duyên Bác vào cửa?]
Phó Duyên Bác: [ ....]
Phó đội: [ cũng may Lạc Táp không chọn cậu, cậu nhìn lại cậu đi, còn đáng là đàn ông sao! dong dong dài dài! Cậu nói xem tại sao tôi lại là đồng đội của cậu cơ chứ, còn nằm chung cái giường tầng nữa?! thật mẹ nó mất mặt.]
Phó Duyên Bác: [ đừng nhiều lời, nhớ rõ ngày mai mua giúp tôi bó hoa, tôi còn có việc, đừng nhắn tiếp nữa.]
Anh lập tức được điều đến hình trinh cục, về sau cơ hội gặp lại cô gần như bằng không.
Hy vọng cô mọi chuyện đều tốt đẹp.
Tưởng Mộ Tranh lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, liền nhìn thấy xe của phố duyên bác, anh sửng sốt.
Phó Duyên Bác cũng ở bệnh viện?
Xe đi ra đường lớn, xe anh cùng Phó Duyên Bác chạy hai hướng ngược nhau, anh ta hướng nam, anh hướng bắc.
" làm sao vậy?"
Du Ngọc ngồi ở ghế phụ, nhìn Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn nhìn gương chiếu hậu.
Tưởng Mộ Tranh thu hồi tầm mắt : " Phó Duyên Bác."
" a?"
" cậu ta ở bệnh viện, hẳn là đi thăm Lạc Lạc, nhưng lại không đi lên."
Du Ngọc có chút không hiểu, bà không biết Tưởng Mộ Tranh cùng Phó Duyên Bác có chuyện gì trước đây, cũng không biết trước đây Phó Duyên Bác là người đã đi xem mắt với Lạc Táp. Thật ra bà còn không biết Phó Duyên Bác là ai.
Ba mờ mịt nhìn Tưởng Mộ Tranh: " Phó Duyên Bác là ai?"
Lúc này đổi lại là Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, dư quang khóe mắt liếc nhìn Du Ngọc, thấy bà thật sự cái gì cũng không biết, anh nói : " dì thật sự không biết Phó Duyên Bác là ai?"
Du Ngọc vẫn như cũ lắc đầu.
Tưởng Mộ Tranh: " cậu ta là người trước đó cậu giới thiệu làm đối tượng xem mắt cho Lạc Lạc, cũng là học trò đắc ý của chú Phùng, bây giờ đang là cấp trên của Lạc Lạc, phó cục trưởng của Cục quản lí giao thông."
Du Ngọc lúc này mới bừng tỉnh, thì ra là học trò của Phùng khiếu vinh, và đối tượng xem mắt của Lạc Lạc là cùng một người.
Bà giải thích: " trước kia có nghe qua Lạc Lạc nói qua, nói ba nó có học trò, nhưng chưa nhìn thấy qua lần nào, chuyện Lạc Lạc xem mắt, cậu của nó cũng không nói rõ với dì, chỉ nói qua là lãnh đạo của nó, dì không biết thì ra còn có tầng quan hệ này."
Dừng lại vài giây, bà chợt phản ứng lại: " Phó Duyên Bác không phải là thích Lạc Lạc chứ?"
Bằng không đêm hôm khuya khoắt thế này ai lại tới đây dừng lại lâu như vậy làm gì.
Tưởng Mộ Tranh nhàn nhạt "vâng" một tiếng.
Du Ngọc gật đầu, không nói thêm.
Một lát sau, Tưởng Mộ Tranh nói với Du Ngọc: " dì, đến phía trước chúng ta dừng lại một chút, dì tới lái giúp con, còn nhắn tin cho Lạc Lạc một tin."
Du Ngọc xấu hổ ho một tiếng: " dì say rượu lái xe bằng lái bị tịch thu rồi."
Tưởng Mộ Tranh: " ...."
Du Ngọc nhìn biểu tình của anh, Lạc Lạc hẳn là không nói với anh, bà lại nói thêm: " đúng lúc Lạc Lạc đến giao lộ đấy kiểm tra cho nên tâm tình nói mới không tốt liền đi nhảy dù."
Bà thở dài, vẫn còn tự trách bản thân: " là dì sai."
Tưởng Mộ Tranh trấn an bà: " dì, đừng nghĩ nhiều Lạc Lạc vốn đã muốn đi nhảy dù rồi."
Thì ra xảy ra chuyện này mới đi trước một ngày.
Nhưng Du Ngọc là trưởng bối, anh có thể nói cái gì?
Du Ngọc dừng lại một chút, đề nghị với Tưởng Mộ Tranh: " sang bên đường liền dừng lại một lát, gửi tin xong liền đi tiếp."
Tưởng Mộ Tranh dừng xe xong, lại nhắn tin gửi cho Lạc Táp: [Phó Duyên Bác vừa ở bãi đậu xe bệnh viện, nếu em chưa ngủ, gọi điện thoại báo tin bình an cho cậu ta đi.]
Rất nhanh, Lạc Táp trả lời lại: [ được.]
Tưởng Mộ Tranh: [em không ngủ?]
Lạc Táp: [ vừa rồi bác sĩ tới đây, bị đánh thức rồi.]
[ bác sĩ nói thế nào?]
[ nói em mang thai nhất định là con trai, như vậy mới có thể ngủ nhiều như vậy.]
Tưởng Mộ Tranh tim cũng nghẹn lại trân chối nhìn màn hình điện thoại, trả lời: [ đừng nghe bác sĩ nói bừa.]
Lạc Táp cười, lại trêu chọc anh: [ năm đó Chu Nghiên mang thai con trai, cũng ngủ rất nhiều, cục trưởng tới xem xét tình hình, chị ấy trước vẫn làm một giấc đã rồi tính sau, em lúc đó không hiểu được tại sao, có thể mệt tới như vậy sao? bây giờ cảm nhân được rồi.]
Tưởng Mộ Tranh: [không phải thai phụ nào thích ngủ cũng sinh con trai! Mấy cái này đều vớ vẩn ! em là người thời đại mới đấy, đừng có tin mấy cái không có căn cứ khoa học!]
Lạc Táp :[ nghe nói là lưu truyền từ trong hoàng cung cổ đại nha, do thái y nổi danh thời đó xác nhận.]
Tưởng Mộ