Chương 73
Sau khi Lạc Táp về đến nhà Tưởng Mộ Tranh để nàng đi ngủ thêm một lát, ở bệnh viện lăn lộn cả một đêm, cũng không ngủ ngon được, Lạc Táp đáp một câu rồi đi vào phòng quần áo.
" làm gì vậy?" Tưởng Mộ Tranh cũng đi theo vào.
" tìm quần áo tắm rửa, không tắm em không ngủ được."
Tưởng Mộ Tranh nhìn tay cô, có vết thương không được dính nước, liền đề nghị: " anh giúp em gội đầu." anh lại cười: " còn cung cấp theo dịch vụ miễn phí khác nữa."
Lạc Táp nhíu mày nhìn anh, anh bày ra vẻ nghiêm túc: " em, ánh mắt của em là như thế nào đấy, đừng có suy nghĩ vớ vẩn, anh là nói là anh xoa lưng cho em thôi."
Cằm khẽ nhếch: " tay em bị thương, không tiện."
Có ma mới tin được mấy lời này của anh, nếu anh có thể nghiêm túc giúp cô chà lưng, cô theo họ anh.
Cô không phản bác lại anh, cùng anh đi vào phòng tắm.
Tưởng Mộ Tranh từ trước tới nay chưa bao giờ giúp người khác tắm, làm cho khắp nơi đều là bọt tắm, nhưng trong lòng lại sung sướng muốn chết, cảm thấy bản thân không gì không làm được.
Vừa tắm cho cô vừa nói chuyện, nghĩ đến hôm nay chính là sinh nhật của mình, nhắc nhở cô: " nhớ tới trước khi anh đi công tác em đã đồng ý với anh chuyện gì không?"
Lạc Táp không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: " không, váng đầu quên mất cái gì rồi."
Tưởng mộ tranh : " vậy anh lặp lại một lần nữa, em lúc đó đồng ý với anh, mua cho anh bánh kem, nấu mì cho anh, lại đánh đàn cho anh nghe, lại hát 5 bài, chủ động hôn anh 3 lần, mỗi lần không dưới 20 phút."
Đáy lòng Lạc Táp quăng cho anh vài cái khinh bỉ, nhưng cũng không vạch trần anh.
Tưởng Mộ Tranh bắt đầu xả tóc cho cô, thấy cô vẫn chưa phản ứng lại, hỏi cô: " vừa rồi anh nói, em bây giờ nhớ kĩ chưa.?"
Lạc Táp nói: " Tưởng Mộ Tranh, thật ra em là cá."
Tưởng Mộ Tranh : " ...???"
" trí nhớ chỉ được vài giây, anh vừa nói cái gì, em quên mất rồi."
"...."
Một lát sau.
" Lạc Lạc."
" ừ?"
" ngày hôm qua nhảy dù, Giang Đông Đình có sắp xếp máy bay cho em không?"
Lạc Táp biết anh đang cố ý dụ cô, càng không để anh như ý được: " không nhớ."
Tưởng Mộ Tranh: " ..."
Ý đồ thất bại.
" Lạc Lạc, hôm nay là sinh nhật anh."
" sinh nhật vui vẻ"
" hát cho anh nghe một bài đi."
Im lặng một lúc, Lạc Táp cắn môi: " em nói em không biết hát, anh không tin sao?"
Tưởng Mộ Tranh: " không hay anh cũng muốn nghe."
Hôm nay là sinh nhật anh, anh lại vui vẻ giống như 250 (đồ ngốc), không muốn phá hỏng niềm vui của anh, Lạc Táp tâm như tráng sĩ cắt tay, gật đầu.
Cô thanh thanh giọng, đột nhiên, Tưởng Mộ Tranh vặn nước rửa tay, lấy khăn bông lau tay.
" anh muốn làm gì?" Lạc Táp hỏi.
" em chờ một lát rồi hẵng hát, anh đi cầm điện thoại tới, ghi âm lại đi công tác thì nghe."
" anh vẫn nghe thử một đoạn đi, nếu còn muốn nghe, thì lại ghi âm lại một bài."
Cái này làm Tưởng Mộ Tranh cao hứng đến hỏng rồi, cúi đầu hôn mấy cái liền xuống mặt cô, sau đó ghé vào, một tay chống cằm, ánh mắt bảo cô có thể hát.
Lạc Táp hỏi anh: " muốn nghe bài gì?"
Tưởng Mộ Tranh: " tùy em, chỉ cần là bài hát về tình yêu là được."
Lạc Táp nghĩ nghĩ, liền chọn bài hát từ nhỏ cô đã nghe cả trăm lần, hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại lời bài hát, bắt đầu ấp ủ cảm tình: " khi ngọn núi không còn gồ ghề, khi nước sông ngừng chảy."
Nụ cười trên khóe miệng Tưởng Mộ Tranh toàn bộ biến mất, biểu tình cứng đờ.
Anh chớp chớp mắt, không thể nhịn nổi nữa, trực tiếp hôn xuống môi cô.
Lạc Táp: "..."
Thật sự khó nghe như vậy à, dù sao thì Chu Nghiên cũng cấm cô không được hát trước mặt chị ấy, rất nhiều lần hát theo nhạc, Chu Nghiên đã hạ tối hậu thư cho cô, nói nếu còn há miệng ra hát, chị ấy liền lập tức đá cô ra khỏi cửa xe.
Cô cho rằng Chu Nghiên chỉ cố ý nói đùa với cô thôi.
Cô chỉ biết rằng cô hát ngũ âm khuyết thiếu, nhưng không nghĩ tới đã tới trình độ muốn giết người rồi.
( Âm nhạc Trung Hoa là dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền dân tộc bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.)
Lạc Táp bị Tưởng Mộ Tranh hôn đến không có kẽ hở, không thở nổi, tay cô cố gắng đẩy anh ra, cố ý bất mãn nói: " chê em hát không hay có phải không?"
" không phải." Tưởng Mộ Tranh chột dạ nói: " giống như chim sơn ca hót véo von vậy."
" vậy sao anh còn hôn không cho em hát?"
Tưởng Mộ Tranh dừng lại, cái khó ló cái khôn: " anh cảm thấy bản thân mình là kẻ phàm phu tục tử không đủ cấp bậc để nghe được giọng ca của tiên nữ trên trời."
" em đá chết anh bây giờ."
Tưởng Mộ Tranh cười ha ha.
Lạc Táp ôm lấy cổ anh: " em di truyền từ ba em đấy, ông ngũ âm khuyết thiếu."
Tưởng Mộ Tranh: " đây là thượng đế đặc biệt chiếu cố, nếu là em hát dễ nghe, nào có chỗ cho anh cơ hội thể hiện, đúng không?"
Lạc Táp cười, Tưởng Mộ Tranh lại nói: " nhưng anh cũng thích lời bài hát kia."
" anh cũng hát?"
" không nhớ rõ bài hát cho lắm, nhưng có thể học, như vậy đi, hôm nay là sinh nhật anh, có thể cho em một nguyện vọng, cái gì cũng được, chỉ cần anh có thể làm được anh đều làm." Anh nhìn vào mắt cô.
Lạc Táp nghĩ nghĩ: " hàng ngày hát cho em nghe, mãi cho đến khi em già rồi không nghe được nữa, mỗi ngày một bài không được lặp lại."
Anh nói: " hai bài đi, sáng một bài, trước khi đi ngủ một bài, đi công tác anh sẽ hát qua điện thoại cho em nghe, nếu là lúc đó trên máy bay, anh sẽ ghi âm lại cho em."
Lạc Táp tính tính: " 1 năm liền phải hát hơn 700 bài, 50 năm là hơn 30 nghìn bài đó."
Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ, lại thay đổi chủ ý: " cảm giác có chút thiếu, buổi sáng hai bài buổi tối hai bài, tùy em chọn bài, cuối tuần có thể nhiều hơn hai bài."
Lạc Táp: " anh không thấy phiền a?"
Tưởng Mộ Tranh cười: " phiền cái gì?"
" sau này tình cảm phai nhạt , anh thấy chán, nói không chừng 1 tuần cũng không hát được một bài."
" sẽ không."
Anh chắc chắn như vậy.
Lạc Táp khẽ thở dài: " có đôi khi em cũng sợ, bởi vì ba mẹ lúc trước tình cảm tốt đến như vậy, vẫn thất bại trước thời gian."
" nếu em thấy lo lắng, anh liền không hứa hẹn nữa, anh đưa cho em quyển sổ tay, mỗi ngày viết vào anh hát