Lâm Diệu Diệu quả thật ở nhà trúc chờ cả một ngày.
Lúc đầu, Lâm Diệu Diệu có hơi không được tự nhiên, tuy nói là thúc thúc có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao cũng chưa cùng ở chung, nên cũng không khác gì người lạ, ít nhiều cũng phải đoan trang một chút, để tránh mất đi dáng vẻ của nữ nhi.
Nhưng mà giả vờ giả vịt ngồi trong chốc lát, sau đó Lâm Diệu Diệu phát hiện Tứ thúc vẫn luôn đọc sách, cũng không có phản ứng gì với nàng, dần dần, nàng cũng không câu nệ như lúc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Diệu Diệu nằm sắp trên thảm, chơi đùa với tiểu chồn tuyết một lát, đầu ngón chân cảm thấy có chút rét run, mới chỉ hong khô ống quần, giày vẫn còn ướt, nhưng không quen cởi giày ở trước mặt nam nhân bên ngoài, có chút không quá thích hợp.
Lâm Diệu Diệu cuộn cuộn ngón chân, không khí luồng qua ống quần, ngón chân cảm thấy càng thêm lạnh lẽo, xoay đầu nhìn Tứ thúc một cái, liền thấy không biết từ khi nào Tứ thúc đã tựa lưng vào ghế ngủ rồi.
Đây đúng là cơ hội tốt mà, nàng đang lo làm sao để tránh Tứ thúc đấy, Tứ thúc liền bất tỉnh nhân sự.
“Tứ thúc, Tứ thúc.”
Lâm Diệu Diệu thử kêu hai tiếng, Tứ thúc không có phản ứng, xem ra ngủ rất sâu, nhất thời không tỉnh lại được, có thể an tâm hơ giày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc ngồi xuống, Lâm Diệu Diệu để ý thấy Tứ thúc ăn mặc vô cùng phong phanh, sợ hắn cảm lạnh, Lâm Diệu Diệu kéo chăn lông bên cạnh lên, tay chân nhẹ nhàng choàng lên người hắn.
Trước kia xa cách, hắn lại phát ra một hơi thở sắc bén, làm cho Lâm Diệu Diệu căn bản không dám cẩn thận nhìn hắn. Bây giờ hắn ngủ, khí thế người sống chớ gần cũng không có, Lâm Diệu Diệu nhịn không được tiến lên, hai mắt nhìn nhiều một chút, lúc này mới phát hiện, Tứ thúc không phải đẹp bình thường nha. Màu da đương nhiên không cần phải nói, trong suốt như ngọc. Mẫu thân thường khen nàng có làn da tốt, nói nàng giống như được ngâm trong sữa bò, nhìn Tứ thúc trước mắt, nàng cảm thấy Tứ thúc giống như được tạc từ ngọc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cằm của Tứ thúc rất tinh xảo, giống như được điêu khắc, lại chưa đến tuổi có râu, đặc biệt sạch sẽ.
Lâm Diệu Diệu ma xui quỷ khiến vươn đôi tay béo tròn của mình ra, sờ soạng cái cằm trơn bóng một phen.
Trời ạ! Xúc cảm thật tốt!!
Lâm Diệu Diệu thấy Tứ thúc ngủ sâu, không hề có ý tỉnh lại, lại trắng trợn sờ soạng hai cái, vuốt không đủ, còn nghịch ngợm nhéo nhéo.
Đương nhiên nàng sờ Tứ thúc không phải xuất phát từ bất kì tà niệm gì, chỉ đơn thuần là lòng yêu cái đẹp thôi, mẹ của nàng là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, sau khi nàng lớn lên, dung mạo càng giống mẫu thân, tuyệt sắc mỹ nhân ở nàng trong mắt cũng chỉ có như vậy, người có thể để nàng liếc mắt một cái liền thấy kinh diễm không nhiều lắm, tiểu bạo quân chính là một người như vậy.
Nhưng tiểu bạo quân quá đáng ghét, còn không thuận mắt bằng một kẻ lập dị.
Vẫn là Tứ thúc tốt nha, người đẹp, tâm cũng đẹp, đáng tiếc mang mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt.
Thật muốn tháo mặt nạ xuống, nhìn dung mạo hoàn chỉnh của Tứ thúc là cái dạng gì, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn xuống.
Nếu Tứ thúc mang mặt nạ, nhất định là có lý do riêng của mình, nàng không thể vì nhất thời tò mò mà đi đụng vào cấm kỵ của Tứ thúc.
Lâm Diệu Diệu trở về bên bếp lò, ngồi xuống đưa lưng về phía Tứ thúc, cởi đôi giày bị tuyết thấm ướt, đặt lên bếp lửa hong khô, sau đó, giơ chân trắng nõn lên, để hơi nóng trong bếp làm ấm.
Tiểu chồn tuyết nhảy lên trên người nàng, ngáp một cái.
Lâm Diệu Diệu bĩu môi: “Nha, hiện tại mới nhớ tới ta? Không phải ngươi rất dính Tứ thúc sao? Sao không đi qua chỗ Tứ thúc ngủ đi?”
Tiểu chồn tuyết ‘ô’ một tiếng.
Lâm Diệu Diệu ném nó xuống đất.
Nó lại nhảy vào trong lòng Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu lại ném, nó lại nhảy.
Như thế vài lần, toàn thân Lâm Diệu Diệu toàn là mồ hôi, rốt cuộc buông tha nó cũng buông tha chính mình, vỗ mông nhỏ béo tròn của nó nói: “Sau này còn ăn cây táo, rào cây sung nữa không?”
Tiểu chồn tuyết như biết sai, liên tục dúi đầu vào lòng Lâm