Lại nói sau khi Lâm Diệu Diệu mất tích, mọi người đều lo lắng, không biết sao đã tìm kiếm toàn bộ phủ Đông, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lâm Diệu Diệu.
Mắt thấy màn đêm buông xuống, lòng Diêu thị rối loạn: “Đều tại chàng! Giúp đỡ Nhị ca chàng giấu làm cái gì? Nếu không phải hắn náo loạn như vậy thì Diệu Diệu sẽ sợ tới mức trốn đi sao?”
Bông tuyết bay lả tả rơi xuống, Lâm Sùng cầm ô che cho thê tử, áy náy nói: “Chuyện này không liên quan đến chuyện của Nhị ca ……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêu thị giọng điệu lạnh lùng: “Sao không liên quan đến chuyện của hắn? Cho rằng ta là đứa ngốc sao? Còn không phải là do hắn sợ Nhị tẩu tra ra được nữ nhân kia nên muốn tìm cái cớ đưa người về Thanh Châu sao? Cái gì Nhị Lão thái gia bệnh nặng? Căn bản là giả dối! Hắn muốn lôi kéo Bùi Lang, lôi kéo Diệu Diệu làm lá chắn cho hắn! Chàng nói xem, lúc trước vì sao chàng muốn giúp hắn? Nếu chàng không dẫn người kia đến Kinh thành thì cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như bây giờ.”
“Đúng đúng đúng, chuyện này trách ta, trở về nàng mắng ta thế nào cũng được, trước mắt chúng ta đi tìm Diệu Diệu đã.” Lâm Sùng cũng không dự đoán được sự tình sẽ diễn ra đến mức này, là hắn đánh giá cao bản lĩnh của Nhị ca, đã cho hắn nhiều yểm trợ như vậy rồi, hắn vẫn không giấu được Nhị tẩu. Đây chỉ là thứ yếu, càng quan trọng là, đầu óc Nhị ca bị nước vào hay sao mà muốn kéo Diệu Diệu cùng Bùi Lang đi Thanh Châu? Loại chủ ý tồi tệ này, cũng mệt Nhị ca nghĩ ra!
Đương nhiên, ngoài dự đoán nhất chính là thái độ của nữ nhi đối với việc này.
Trước đó, rõ ràng con bé rất muốn đi Thanh Châu, cũng rất thích Bùi Lang, lúc này đột nhiên lại……
“Có lẽ con bé không phải cố ý trốn đi chứ?” Ít nhất, không phải bởi vì chuyện này mà trốn?
Diêu thị liếc mắt nhìn chồng một cái: “Nữ nhi là thiếp sinh, nó nghĩ cái gì, thiếp hiểu hơn ai hết! Nhất định con bé sợ bị Nhị ca chàng xách đi Thanh Châu, mới làm ra hạ sách này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì mà xách? Nàng, nàng, nàng đừng nói chuyện khó nghe như vậy ……” Lâm Sùng nói lời này rất không tự tin, bởi vì chuyện lừa gạt Diệu Diệu đi Thanh Châu này, Nhị ca thật đúng là làm được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên kia, Lâm Nham vác cái mặt ngượng ngùng đi tới.
Diêu thị không muốn để ý đến hắn!
Lâm Sùng ôm bả vai vợ, nhỏ giọng nói: “Nhị ca tới, nàng chờ lát nữa…… Bớt tranh cãi.”
“Ai còn kiên nhẫn nói? Từ ma ma, chúng ta đi!” Diêu thị cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến phía trước.
Từ ma ma xấu hổ nhìn Diêu thị, lại nhìn Lâm Sùng, ngượng ngùng nói: “Tam gia thứ lỗi, Tam phu nhân là quá lo lắng cho tiểu thư.”
Lâm Sùng xua xua tay: “Ta đã biết, ngươi nhanh chạy theo, đừng để cho phu nhân xảy ra sơ xuất gì.”
“Vâng!” Từ ma ma cười đồng ý.
Lâm Sùng lại nói: “Khoan đã!”
Từ ma ma ngẩn ra: “Có việc sao, Tam gia?”
Lâm Sùng đưa dù giấy cho Từ ma ma, Từ ma ma hiểu ý cười: “Nô tỳ vội đến váng đầu, quên mất, vẫn là Tam gia quan tâm phu nhân.”
Từ ma ma cầm dù đuổi theo Diêu thị.
Chủ tớ hai người đi xa, Lâm Nham lúc này mới dám bước nhanh hơn, đi đến trước mặt Tam đệ nói: “Xin lỗi Tam đệ, Nhị ca thật là mỡ heo che tâm, vì một nữ nhân mà làm mất lòng cháu gái.”
“Nhị ca nói gì vậy? Diệu Diệu đi chơi trốn tìm nên lạc, không chắc là vì tức giận chuyện đi Thanh Châu, có lẽ do ham chơi thôi.” Lâm Sùng trái lương tâm nói. Từ phòng lão phu nhân đi ra, nữ nhi đã không thích hợp, muốn nói không phải cố ý trốn đi, hắn không tin. Chỉ là trốn lâu như vậy, sợ đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Lâm Nham cũng nhận ra mình gây họa lớn, bất quá hắn thật sự không ngờ lá gan của đứa nhỏ kia lại lớn như vậy, ngày mùa đông, nói tức giận bỏ đi liền tức giận bỏ đi, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao đây? Lần trước chạy đến sau núi, không phải suýt nữa không còn mạng sao?
“Tam đệ, chuyện này là Nhị ca xin lỗi ngươi, Nhị ca coi như là đào ba thước đất, cũng nhất định tìm ra Diệu nhi! Chốc nữa Nhị ca tự mình đi bồi tội với Tam đệ muội bên kia!”
Lâm Sùng vỗ vỗ bả vai Nhị ca: “Trước đừng nói gì cả, trời càng lúc càng tối, chúng ta phân công nhau tìm xem, tranh thủ tìm được Diệu Diệu trước khi trời tối.”
Cảnh Hi một chân cao một chân thấp đi trên nền tuyết, từ nơi yên